Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn Rỡ

Chương 164: Chương 164




So với bên Liệp Ưng như ở ‘ núi đao biển lửa ’ và nguy hiểm nặng nề. Vào giờ phút này Ninh Doãn Ngân và Hàn Mộ đang hưởng tuần trăng mật ở Milan cũng rất vui vẻ, hạnh phúc.

Ninh Doãn Ngân xách theo bao lớn bao nhỏ đi theo sau lưng Hàn Mộ.

Hàn Mộ mang giày cao gót ma sát với mặt đất phát ra tiếng “cạch, cạch. . . . . .“.

Hơi ngừng bước lại, gần như cả người Ninh Doãn Ngân cũng dính vào sau lưng Hàn Mộ.

Bị đụng phải khiến mũi lệch mắt sưng Ninh Doãn Ngân uất ức ngẩng mặt lên, “Tiểu Mộ, con mắt lỗ mũi anh cũng sắp méo rồi này!”

Hàn Mộ treo nụ cười trên khóe miệng, giọng không nóng không lạnh, “Em lại không bảo anh đi theo em!”

Ninh Nhị à Ninh Nhị, hôm nay là lần đầu tiên em biết, hóa ra anh không chỉ đủ ngốc, anh và bám đuôi nhất định là cùng một tổ tông!

Ninh Doãn Ngân sờ sờ cái mũi của mình, bĩu môi, vẻ mặt đáng thương, “Tiểu Mộ. . . . . .”

Hiện giờ Ninh Doãn Ngân điển hình là bị vợ quản nghiêm!

Hàn Mộ bất đắc dĩ thở dài, “Ninh Nhị!”

“Đến đây.” Trong nháy mắt Ninh Doãn Ngân đứng thẳng người, “Ninh Nhị ở đây!”

“Ha ha. . . . . .” Hàn Mộ bật cười.

Người này cũng rất biết phối hợp với cô đấy!

“Chúng ta tiếp tục đi dạo một chút!” Hàn Mộ cười nhìn Ninh Doãn Ngân.

Thành phố Italy thời thượng, Milan, bọn họ cũng đã đến nơi này, tất nhiên muốn cảm nhận cảm giác thượng lưu ở đây thật tốt!

Nơi này là điểm đến hưởng tuần trăng mật thứ ba của bọn họ. Không giống với Paris lãng mạn nước Pháp càng không giống với Athen thần bí của Hy Lạp, tràn đầy thời thượng, trào lưu!

Hàn Mộ khẽ mỉm cười, quan trọng hơn là, lần này trong lòng cô rốt cuộc một loại cảm giác. Cô lại ở chỗ này gặp được người rất quan trọng trong sinh mệnh của cô.

Cô còn trêu chọc nói cho Ninh Doãn Ngân biết, Ninh Nhị còn mang bộ dạng ghen tuông nhìn cô, người quan trọng nhất đời này của cô trừ hắn Ninh Doãn Ngân ra, cha của cô, con gái của cô, còn có thể là ai chứ?

Chẳng lẽ cô còn muốn tình cờ gặp gỡ một đoạn thời gian tươi đẹp một lần nữa sao. Gặp thế nào?

“À?” Nhất thời toàn thân Ninh Doãn Ngân giống như không có sức lực, vẫn đáng thương, “Tiểu Mộ, chúng ta trở về đi!”

“Được, trở về thành phố A!” Hàn Mộ lập tức tiếp lời Ninh Doãn Ngân nói, “Đi, chúng ta trở về!”

Ninh Nhị ngổn ngang!

Hàn Mộ biết rất rõ ý hắn nói không phải thế này!

“Tiểu Mộ, anh là nói, chúng ta trở về khách sạn nghỉ ngơi đi!” Ninh Doãn Ngân lôi kéo tay Hàn Mộ, chính là một bộ dạng con dâu nuôi từ bé.

Hàn Mộ khẽ mỉm cười, khóe miệng cong lên một nụ cười mê người.

Người này, trốn Thược Thược mang theo mình đi hưởng tuần trăng mật. Còn không biết Thược Thược ngoan ngoãn ngây ngô trong nhà sẽ có suy nghĩ muốn bắt hắn lột da sao!

“Không cần.” Hàn Mộ lập tức trả lại lời Ninh Doãn Ngân nói, “Em còn chưa đi dạo đủ. Nếu không, anh trở về trước đi!”

“Không cần!” Lời Ninh Doãn Ngân nói cũng lập tức phun ra từ trong miệng.

Hắn chính là không muốn một mình Hàn Mộ đi dạo ở chỗ này đâu!

Nơi này cũng không phải là thành phố A, phạm vi thế lực không có ở trong tay hắn, hắn chỉ có thể luôn luôn ở bên cạnh Hàn Mộ. Chỉ có như vậy, hắn có thể thời thời khắc khắc bảo vệ cô!

Lần trước, trong hôn lễ của bọn họ hai vụ án nổ còn chưa có kết quả.

Nhưng, bất kể hắn tiêu tiền dùng lực đi điều tra thế nào, nhưng dường như phía sau lại như có một bàn tay che giấu việc này đi. Hắn lại không thể tra ra được một chút xíu tin gì, nên hắn không thể không phòng!

“Được rồi, vậy thì tiếp tục!” Hàn Mộ vừa nhấc hai chân, tiếp tục đi về phía trước.

Trên lầu hình như có một gian bách hóa lớn, đi xem thử một chút!

Chỉ chốc lát sau, Hàn Mộ lại thu hoạch thêm năm sáu bao lớn nhỏ.

Đáng thương cho Ninh Doãn Ngân cầm mười mấy cái túi trong tay, quả thật chính là một người hầu!

Hàn Mộ ngừng bước chân của mình lại, nhìn Ninh Doãn Ngân, “Em đi toilet!”

“Ừ.” Ninh Doãn Ngân gật đầu, tiếp tục cùng ở sau lưng Hàn Mộ.

Hàn Mộ chần chừ dừng bước, liếc Ninh Doãn Ngân, “Xin hỏi, Ninh Nhị, em đi toilet nữ, anh muốn tiếp tục cùng đi sao?”

Ninh Doãn Ngân ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn tấm women lớn trên cửa hiện rõ trước mắt hắn.

“Hắc hắc. . . . . .” Nhất thời Ninh Doãn Ngân cảm thấy có một chút lúng túng, “Không cùng, không cùng!”

Hàn Mộ lắc đầu, thật sự không thể nào nói nổi mà!

Người này sao vậy? Đi một chuyến hưởng tuần trăng mật cũng cẩn thận, đây còn giống tác phong của Ninh thiếu sao?

Mặc dù Hàn Mộ biết rõ dựa theo thân phận của hai người bọn họ có rất nhiều người muốn tìm bọn họ gây phiền toái, càng có nhiều người muốn lấy tính mạng của bọn họ. Nhưng, Ninh Nhị đây cũng cẩn thận hơi quá rồi!

Nhìn bóng lưng Hàn Mộ đến gần toilet, Ninh Doãn Ngân liền biến sắc, trong ánh mắt hiện lên một chút âm u.

Hắn nhận được tình báo, vào giờ phút này Sâm Lộ Á đang ở Italy, àng ngẫu nhiên chính là, bọn họ đang ở cùng một thành phố, Milan.

Thật rất trùng hợp, không phải sao?

Chuyện trong hôn lễ hắn vẫn không tìm được một cách lý giải hợp lý, hắn càng không có biện pháp điều tra ra bàn tay tội ác phía sau màn này.

Nhưng hắn lại rõ ràng cảm thấy, người cắt đứt tin tức của hắn không có ý xấu.

Nhưng, tại sao không để cho hắn đi điều tra?

Hai mắt Ninh Doãn Ngân hơi cúi xuống.

Sâm Lộ Á cũng ở Milan?

Thật ra thì hắn có thể nói, hắn hoài nghi sự cố trong hôn lễ chính là do Sâm Lộ Á một tay bày kế ra?

Sáu năm trước, lão Ốc Khắc đã cứu Hàn Mộ. Sâm Lộ Á càng không có ý tốt với Tiểu Mộ, nếu ngay cả việc này hắn cũng không điều tra ra, vậy chẳng phải là hắn vô dụng rồi sao. Tổ chức của hắn cũng không phải dùng để bài trí?

Hừ, Sâm Lộ Á. . . . . . người phụ nữ của lão tử mày cũng dám giành!

Ninh Doãn Ngân tựa vào một bên, chờ Hàn Mộ ra ngoài.

Chỉ là đợi mấy phút, Ninh Doãn Ngân còn chưa thấy Hàn Mộ ra ngoài.

Ninh Doãn Ngân nhướng mày, có chút nóng nảy.

Sao tiến vào lâu như vậy. . . . . .

Chẳng lẽ. . . . . .

Xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?

Trong lòng Ninh Doãn Ngân cả kinh, mười cái túi trong tay lập tức rơi trên mặt đất, hai chân vừa nhấc, không chút nghĩ ngợi chạy vào trong toilet nữ.

“A. . . . . .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.