Cật Nhục Chi Lữ

Chương 2: Chương 2: Tu tiên. Cấm dục sư phụ.




Editor: Thiên Nhii

Diệp Huyên là nữ sinh năm tư của học viện Đại Tứ nổi tiếng chuyên thực hiện các nhiệm vụ chuyển kiếp, gần tới tốt nghiệp nên cô phải tham gia cuộc thi tốt nghiệp.

Cuộc thi Vô hạn lưu chuyển kiếp (tức là nhanh xuyên để làm nhiệm vụ) từ trước đến nay là điều khó khăn nhất trong học viện này, ban đầu vốn là Diệp Huyên thi vào học viện lớn có tên Kim Thủ Chỉ (Bàn Tay Vàng). Ai ngờ có một điểm kém, bị học viện điều đến hệ vô hạn. Trải qua bốn năm không có việc gì làm, bây giờ đến trước cuộc thi, rốt cuộc cô mới bối rối.

Sớm biết việc nhanh xuyên này rất khổ cực, còn không bằng học lại một năm thi lại hệ Kim Thủ Chỉ đâu. Nhưng bình thường có thể không có lý tưởng, một khi cuộc thi tốt nghiệp không qua được, thì phải ôn tập lại bốn năm. Trong lòng cô như lửa đốt, bây giờ không biết làm thế nào để có được các mánh khóe để vượt qua được cuộc thi này, suy đi nghĩ lại, quyết định đi tìm thầy giáo đòi “tình thân”.

Diệp Huyên là nữ sinh duy nhất trong hệ thống chuyển kiếp, bởi vì cô là một cô gái yểu điệu nhỏ bé, nên ngày thường thầy giáo cũng rất chiếu cố đến cô.

Đẩy cửa ra, chỉ thấy một người đàn ông đeo kính gọng vàng đang ngồi cần mẫn làm việc. Diệp Huyên đi lại gần một chiếc ghế ngồi xuống. “Thầy Cố à, cuối tuần sẽ diễn ra cuộc thi, trong đầu em lại không có gì cả, thầy phải chỉ em chiêu nào đó đi.”

Thầy Cố ngẩng đầu lên: “Sao cơ, bình thường không chăm chỉ đi học, hiện tại biết lo lắng sao?”

“Em biết em sai rồi.” Diệp Huyên nghe lời lộ ra vẻ mặt áy náy, “Thầy sẽ không nhẫn tâm để em không được tốt nghiệp chứ?”

“Thầy biết những việc đánh đánh giết giết kia, thân là con gái như em sẽ không ứng phó được.” Thầy Cố nâng kính mắt của mình, “Gần đây hệ thống mới mở ra một cuộc thi hệ thống, nếu thật sự em không muốn bị rơi vào cuộc hệ thống Khủng Bố thì thầy sẽ hỏi bên hệ thống một tiếng, dùng hệ thống kia cho em thi, như thế nào?”

“Thật ạ?” Diệp Huyên vui mừng mở to hai mắt, “Cấp độ nguy hiểm của hệ thống kia là bao nhiêu?”

“Không cao lắm.” Thầy Cố đưa ra ban ngón tay, “Ba sao.”

Ba sao! Diệp Huyên lập tức vui như mở cờ trong bụng, coi như là cuộc thi của hệ thống Kim Thủ Chỉ , cấp nguy hiểm cũng là sáu sao rồi. Cuộc thi nhanh xuyên hệ thống càng không cần nói tới, cấp số nguy hiểm lúc nào cũng lên tới chín sao.

“Cảnh cáo trước, hệ thống này chưa được sử dụng qua, có thể sẽ xuất hiện tình huống bộc phát, thật sự em tình nguyện chứ?”

“Khả năng là bao nhiêu ạ?”

“Đại khái là khoảng một phần một trăm.”

“Được.” Diệp Huyên dứt khoát vỗ tay một cái, “Em sẽ dùng hệ thống này để thi.”

“Rất thẳng thắn.” Thầy Cố mỉm cười gật đầu, “Để thầy gọi cho người quản lý hệ thống.”

Không biết tại sao Diệp Huyên cảm thấy trên mắt kính của thầy giáo ánh lên ánh sáng hơi kì quái, cô nghĩ chỉ là ảo giác của mình,…

Hệ thống nhanh chóng đã quyết định chuyện này, ba ngày sau, Diệp Huyên đứng ở trước một chiếc máy cổ quái. Thầy Cố bảo cô nằm vào trong khoang, Diệp Huyên đang định nhắm mắt lại, phút cuối chợt nghĩ đến một vấn đề, “Thầy Cố, chủ đề của hệ thống này là gì vậy?”

Cuộc thi nhanh xuyên hệ thống mặc dù chuyển nhiều thế giới, nhưng cũng sẽ cùng một chủ đề. Hệ thống trước kia chủ đề là phim kinh dị, hệ thống này cấp nguy hiểm không cao, chắc cũng chỉ là chuyện linh tinh trong sân trường.

“À, chủ đề sao.” Thầy Cố vừa đóng nắp của khoang tàu, ý vị sâu xa cười cười, “Nhất định em sẽ đoán không được đâu.”

“Là gì ạ?”

“Là thịt văn.”

“Hả? Đợi một chút, thầy nói cái gì? Chủ đề là thịt á?”

Thịt văn?

Âm thanh của tiếng cửa đóng lại, các nắp khoang thuyền liên tục bị đóng lại chặt chẽ. Quanh người Diệp Huyên bốc lên một thứ ánh sáng màu xanh, cơ thể bắt đầu rơi vào trạng thái hôn mê.

Còn chưa tiêu hóa xong tin tức mà thầy Cố vừa nói ra, liền nghe bên ngoài khoang thuyền có tiếng cười xấu xa của đàn ông. “Đúng rồi, thiếu chút nữa quên nói cho em biết. Nếu không hoàn thành nhiệm vụ nào, thì phải vĩnh viễn ở lại đó đấy. Cho nên, ngàn vạn lần phải hoàn thành nhé, tiểu Huyên.”

*****

Châu Đông Dương, bên trong phái Thương Lan, Diệp Huyên dần dần tỉnh lại từ trong mơ màng.

Vừa mở mắt, nàng lập tức quan sát xung quanh một lần. Đây là một động phủ rộng rãi, mặc dù bên trong nhà có rất nhiều đồ vật được điêu khắc xanh vàng rực rỡ, nhưng chiếc bàn lại bằng ngọc trắng, ghế bằng ngọc Lưu Ly. Cảm giác giống như nhìn trắng trong thuần khiết đơn giản, rồi bên trong lại lộ ra sự tinh xảo quý giá.

Diệp Huyên lại nhìn mình, cô thấy thân thể này chính là của một tiểu cô nương. Mặc một bộ quần áo màu lam, đầu tóc đen vén lên đơn giản, trên đầu ghim một chiếc trâm xinh đẹp. Vóc người chưa phát triển toàn diện, nhưng khả ái xinh đẹp trắng như ngọc như tuyết, liếc nhìn lại, liền biết sau này lớn lên chắc hẳn là một mỹ nhân.

Lúc này, trong đầu cô đã hiện lên tất cả mọi chuyện. Hiển nhiên, mình bị thầy Cố hại rồi.

Trước mắt đây là thế giới đầu tiên trong nhiệm vụ chuyển kiếp, cũng là giai đoạn một cuộc thi của cô. Cuộc thi của hệ thống thường có nhiệm vụ rất đơn giản, thí sinh chuyển kiếp đến nhiệm vụ thịt văn, thay thế câu chuyện thịt văn của nhân vật nữ chính, đạt được tâm nguyện của người nữ chính này, là vượt qua được đề kiểm tra.

Mà điều tâm nguyện này, cũng thường là muốn lên giường cùng nhân vật nam. Mà rốt cuộc muốn mấy lần trên giường mới xong tâm nguyện, quyết định cũng phải dựa vào sự hài lòng của nữ chính rồi.

Nhìn hàng chữ trong suốt trên mặt bàn đang di chuyển, Diệp Huyên thiếu chút nữa không thở được nữa. Mặc dù bình thường cô cũng đọc qua không ít thể loại truyện kia, nhưng cô còn là một hoàng hoa đại khuê nữ! Nhiệm vụ cùng đàn ông lên giường, rốt cuộc là làm thế nào chứ?

Nhưng nhiệm vụ không hoàn thành, thì vĩnh viễn sẽ ở lại thế giới này, tuyệt đối Diệp Huyên không chấp nhận.

Trong lòng cô không ngừng tự nhủ, không liên quan, coi như là chơi mấy trò chơi H mà người ta cấm, dù sao cũng không phải là cơ thể của mình.

Trấn an bản thân một phen, Diệp Huyên mới tiếp tục xem nhiệm vụ của mình.

--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

Tu tiên. Cấm dục sư phụ.

Editor: Thiên Nhii

Diệp Huyên là nữ sinh năm tư của học viện Đại Tứ nổi tiếng chuyên thực hiện các nhiệm vụ chuyển kiếp, gần tới tốt nghiệp nên cô phải tham gia cuộc thi tốt nghiệp.

Cuộc thi Vô hạn lưu chuyển kiếp (tức là nhanh xuyên để làm nhiệm vụ) từ trước đến nay là điều khó khăn nhất trong học viện này, ban đầu vốn là Diệp Huyên thi vào học viện lớn có tên Kim Thủ Chỉ (Bàn Tay Vàng). Ai ngờ có một điểm kém, bị học viện điều đến hệ vô hạn. Trải qua bốn năm không có việc gì làm, bây giờ đến trước cuộc thi, rốt cuộc cô mới bối rối.

Sớm biết việc nhanh xuyên này rất khổ cực, còn không bằng học lại một năm thi lại hệ Kim Thủ Chỉ đâu. Nhưng bình thường có thể không có lý tưởng, một khi cuộc thi tốt nghiệp không qua được, thì phải ôn tập lại bốn năm. Trong lòng cô như lửa đốt, bây giờ không biết làm thế nào để có được các mánh khóe để vượt qua được cuộc thi này, suy đi nghĩ lại, quyết định đi tìm thầy giáo đòi “tình thân”.

Diệp Huyên là nữ sinh duy nhất trong hệ thống chuyển kiếp, bởi vì cô là một cô gái yểu điệu nhỏ bé, nên ngày thường thầy giáo cũng rất chiếu cố đến cô.

Đẩy cửa ra, chỉ thấy một người đàn ông đeo kính gọng vàng đang ngồi cần mẫn làm việc. Diệp Huyên đi lại gần một chiếc ghế ngồi xuống. “Thầy Cố à, cuối tuần sẽ diễn ra cuộc thi, trong đầu em lại không có gì cả, thầy phải chỉ em chiêu nào đó đi.”

Thầy Cố ngẩng đầu lên: “Sao cơ, bình thường không chăm chỉ đi học, hiện tại biết lo lắng sao?”

“Em biết em sai rồi.” Diệp Huyên nghe lời lộ ra vẻ mặt áy náy, “Thầy sẽ không nhẫn tâm để em không được tốt nghiệp chứ?”

“Thầy biết những việc đánh đánh giết giết kia, thân là con gái như em sẽ không ứng phó được.” Thầy Cố nâng kính mắt của mình, “Gần đây hệ thống mới mở ra một cuộc thi hệ thống, nếu thật sự em không muốn bị rơi vào cuộc hệ thống Khủng Bố thì thầy sẽ hỏi bên hệ thống một tiếng, dùng hệ thống kia cho em thi, như thế nào?”

“Thật ạ?” Diệp Huyên vui mừng mở to hai mắt, “Cấp độ nguy hiểm của hệ thống kia là bao nhiêu?”

“Không cao lắm.” Thầy Cố đưa ra ban ngón tay, “Ba sao.”

Ba sao! Diệp Huyên lập tức vui như mở cờ trong bụng, coi như là cuộc thi của hệ thống Kim Thủ Chỉ , cấp nguy hiểm cũng là sáu sao rồi. Cuộc thi nhanh xuyên hệ thống càng không cần nói tới, cấp số nguy hiểm lúc nào cũng lên tới chín sao.

“Cảnh cáo trước, hệ thống này chưa được sử dụng qua, có thể sẽ xuất hiện tình huống bộc phát, thật sự em tình nguyện chứ?”

“Khả năng là bao nhiêu ạ?”

“Đại khái là khoảng một phần một trăm.”

“Được.” Diệp Huyên dứt khoát vỗ tay một cái, “Em sẽ dùng hệ thống này để thi.”

“Rất thẳng thắn.” Thầy Cố mỉm cười gật đầu, “Để thầy gọi cho người quản lý hệ thống.”

Không biết tại sao Diệp Huyên cảm thấy trên mắt kính của thầy giáo ánh lên ánh sáng hơi kì quái, cô nghĩ chỉ là ảo giác của mình,…

Hệ thống nhanh chóng đã quyết định chuyện này, ba ngày sau, Diệp Huyên đứng ở trước một chiếc máy cổ quái. Thầy Cố bảo cô nằm vào trong khoang, Diệp Huyên đang định nhắm mắt lại, phút cuối chợt nghĩ đến một vấn đề, “Thầy Cố, chủ đề của hệ thống này là gì vậy?”

Cuộc thi nhanh xuyên hệ thống mặc dù chuyển nhiều thế giới, nhưng cũng sẽ cùng một chủ đề. Hệ thống trước kia chủ đề là phim kinh dị, hệ thống này cấp nguy hiểm không cao, chắc cũng chỉ là chuyện linh tinh trong sân trường.

“À, chủ đề sao.” Thầy Cố vừa đóng nắp của khoang tàu, ý vị sâu xa cười cười, “Nhất định em sẽ đoán không được đâu.”

“Là gì ạ?”

“Là thịt văn.”

“Hả? Đợi một chút, thầy nói cái gì? Chủ đề là thịt á?”

Thịt văn?

Âm thanh của tiếng cửa đóng lại, các nắp khoang thuyền liên tục bị đóng lại chặt chẽ. Quanh người Diệp Huyên bốc lên một thứ ánh sáng màu xanh, cơ thể bắt đầu rơi vào trạng thái hôn mê.

Còn chưa tiêu hóa xong tin tức mà thầy Cố vừa nói ra, liền nghe bên ngoài khoang thuyền có tiếng cười xấu xa của đàn ông. “Đúng rồi, thiếu chút nữa quên nói cho em biết. Nếu không hoàn thành nhiệm vụ nào, thì phải vĩnh viễn ở lại đó đấy. Cho nên, ngàn vạn lần phải hoàn thành nhé, tiểu Huyên.”

*****

Châu Đông Dương, bên trong phái Thương Lan, Diệp Huyên dần dần tỉnh lại từ trong mơ màng.

Vừa mở mắt, nàng lập tức quan sát xung quanh một lần. Đây là một động phủ rộng rãi, mặc dù bên trong nhà có rất nhiều đồ vật được điêu khắc xanh vàng rực rỡ, nhưng chiếc bàn lại bằng ngọc trắng, ghế bằng ngọc Lưu Ly. Cảm giác giống như nhìn trắng trong thuần khiết đơn giản, rồi bên trong lại lộ ra sự tinh xảo quý giá.

Diệp Huyên lại nhìn mình, cô thấy thân thể này chính là của một tiểu cô nương. Mặc một bộ quần áo màu lam, đầu tóc đen vén lên đơn giản, trên đầu ghim một chiếc trâm xinh đẹp. Vóc người chưa phát triển toàn diện, nhưng khả ái xinh đẹp trắng như ngọc như tuyết, liếc nhìn lại, liền biết sau này lớn lên chắc hẳn là một mỹ nhân.

Lúc này, trong đầu cô đã hiện lên tất cả mọi chuyện. Hiển nhiên, mình bị thầy Cố hại rồi.

Trước mắt đây là thế giới đầu tiên trong nhiệm vụ chuyển kiếp, cũng là giai đoạn một cuộc thi của cô. Cuộc thi của hệ thống thường có nhiệm vụ rất đơn giản, thí sinh chuyển kiếp đến nhiệm vụ thịt văn, thay thế câu chuyện thịt văn của nhân vật nữ chính, đạt được tâm nguyện của người nữ chính này, là vượt qua được đề kiểm tra.

Mà điều tâm nguyện này, cũng thường là muốn lên giường cùng nhân vật nam. Mà rốt cuộc muốn mấy lần trên giường mới xong tâm nguyện, quyết định cũng phải dựa vào sự hài lòng của nữ chính rồi.

Nhìn hàng chữ trong suốt trên mặt bàn đang di chuyển, Diệp Huyên thiếu chút nữa không thở được nữa. Mặc dù bình thường cô cũng đọc qua không ít thể loại truyện kia, nhưng cô còn là một hoàng hoa đại khuê nữ! Nhiệm vụ cùng đàn ông lên giường, rốt cuộc là làm thế nào chứ?

Nhưng nhiệm vụ không hoàn thành, thì vĩnh viễn sẽ ở lại thế giới này, tuyệt đối Diệp Huyên không chấp nhận.

Trong lòng cô không ngừng tự nhủ, không liên quan, coi như là chơi mấy trò chơi H mà người ta cấm, dù sao cũng không phải là cơ thể của mình.

Trấn an bản thân một phen, Diệp Huyên mới tiếp tục xem nhiệm vụ của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.