Cạm Bẫy Hôn Nhân: Sự Trả Thù Của Tổng Giám Đốc

Chương 23: Q.2 - Chương 23: Anh muốn dùng cuộc đời còn lại bồi thường cho cô






Trong biệt thự sang trọng, Cố Thịnh luyện tập đi bộ, năm năm ngồi xe lăn, để cho anh thật giống như động cơ gỉ sét, động tác quá cứng ngắc.

Anh hiện giờ, đang dần dần từ trong ảo giác đi ra, nghĩ đến Duyệt Duyệt không chết, anh như lần nữa tìm được động lực sống.

Con trai anh nói, có thể nhìn thấy mẹ của nó, nhưng nhất định phải dùng một thân thể khỏe mạnh đi gặp mẹ, nó không muốn làm cho mẹ mình thương tâm khi nhìn bộ dáng của anh lúc này, thật là một đứa con hiểu chuyện, yêu thương mẹ. Điều này cũng giống với ý nghĩ của anh, anh cũng sẽ không cho phép Duyệt Duyệt nhìn thấy mình chật vật như vậy!

Cho nên, anh muốn mỗi phút mỗi giây cố gắng, tiếp nhận trị liệu, mỗi ngày rèn luyện.

Chỉ là, đôi chân thật giống như không nghe anh sai bảo, Cố Thịnh nỗ lực muốn đi về phía trước một bước, nhưng lại không cẩn thận bị trật chân té, phịch một tiếng, thân hình cao lớn ngã xuống đất.

Cố Tâm Ngữ đang hưng phấn, mới vừa vào cửa nhìn thấy một màn này, nụ cười trên mặt cứng đờ, thay vào đó là thương tiếc.

"Anh hai. . . . ." Cố Tâm Ngữ vội vã tiến lên, dùng sức lực toàn thân đem Cố Thịnh đỡ dậy, nhìn anh đổ mồ hôi đầy mặt, biết anh đang vì khôi phục như trước, cố gắng đến thế nào!

"Tiểu Ngữ, anh không sao, em buông tay, anh hai có thể mà!" Cố Thịnh cố nở nụ cười, trên khuôn mặt tuấn mỹ giảm bớt đi âm trầm của năm năm trước, đẩy Cố Tâm Ngữ ra. Anh biết Tiểu Ngữ là thương yêu anh, nhưng hiện tại chuyện quan trọng nhất đối với anh là nhanh chóng nhìn thấy Duyệt Duyệt.

Anh nhớ cô, muốn biết trong năm năm này, cô sống như thế nào!

Anh nhớ cô, nhớ đến từng vẻ mặt của cô, nhớ đến tâm cũng đau đớn!

Anh muốn ở trước mặt cô sám hối, cầu xin cô tha thứ năm năm trước mình đã làm tổn thương cô!

Anh muốn trước mặt cô cám ơn cô đã sinh Cảnh Hạo cho anh!

Anh muốn dùng cuộc đời còn lại bồi thường cho cô!

Cố Tâm Ngữ nhìn Cố Thịnh, trong lòng có chút ấm áp, quả nhiên cũng chỉ có chị dâu mới có thể làm cho anh hai đứng lên! Trong lòng thở dài, cô không ghen tỵ, Cố Thịnh vui vẻ lên, đây là chuyện cô đã chờ đợi thật lâu!

Nghĩ đến điện thoại ở trong tay mình, Cố Tâm Ngữ liếc mắt nhìn Cận Hạo Nhiên sau khi đỗ xe xong từ ngoài cửa tiến vào, trong mắt thoáng qua vẻ thần bí, kéo tay Cố Thịnh, “anh hai, em có một vật rất hay, anh xem xong nhất định sẽ thật cao hứng đấy!"

Cố Thịnh khẽ cau mày, bây giờ không có gì so với việc Duyệt Duyệt còn sống có thể làm cho anh cao hứng!

Ánh mắt Cố Tâm Ngữ lóe sáng, cứng rắn kéo Cố Thịnh đến ngồi trên ghế sofa, lấy điện thoại di động ra, mở tấm hình kia lên, hướng về phía Cố Thịnh dí dỏm trừng mắt nhìn, “anh hai, anh xem cũng đừng kích động nha!"

Cố Thịnh đối với vẻ mặt thần bí của Cố Tâm Ngữ cười một tiếng, nhưng khi anh nhìn thấy khuôn mặt người phụ nữ xuất hiện cả trăm ngàn lần trong ảo giác của mình, cả người đột nhiên cứng đờ, theo bản năng nhận lấy điện thoại di động, tay không ngừng run rẩy.

"Duyệt Duyệt. . . . ." Cố Thịnh nỉ non gọi, cô vẫn xinh đẹp như vậy, thế nhưng anh lại. . . . .

Cố Tâm Ngữ quan sát vẻ mặt của anh, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng, xem ra trong mắt anh hai chỉ thấy được chị dâu, không thấy còn một người khác trên tấm hình!

Cố Tâm Ngữ tiến tới bên người Cố Thịnh, “Anh hai, cô bé này có phải thật đáng yêu không? Bộ dáng rất giống chị dâu, như là một khuôn mẫu in ra ấy!"

Cố Thịnh khẽ cau mày, khi thấy rõ ràng một cô bé tựa sát trong ngực Tả Tình Duyệt, trong mắt phản ứng hiện ra không thể tưởng tượng nổi.

"Cái này. . . . ." Cố Thịnh không biết nên nói gì, cô nhóc này thật giống Duyệt Duyệt, cô bé là. . . . . Nghĩ đến cái gì, Cố Thịnh kích động khóc lên, cô bé này sàng sang cỡ Cảnh Hạo, anh gần như có thể xác định, cô nhóc này cũng là cốt nhục của anh!

Trời ơi!

Duyệt Duyệt vì anh sinh ra một trai một gái!

Năm năm này, cô rốt cuộc là làm sao qua được?

Anh đột nhiên cảm thấy mình thật đáng chết, năm năm trước hành hạ cô như vậy, lúc cô mang thai anh lại không có ở bên cạnh cô, nước mắt rơi xuống, anh vội lau đi, muốn đem hai người trong hình nhìn cho rõ ràng.

"Con bé. . . . . Nó tên gì?" giọng Cố Thịnh có chút nghẹn ngào, đây là con gái anh, lúc này anh hận không thể đem tất cả yêu thương mang đến cho hai người trong hình!

"Ninh Ninh." Cố Tâm Ngữ yên lặng nhìn Cố Thịnh, đem khăn giấy đưa tới tay anh, mong ước duy nhất của cô hiện tại chính là anh hai có thể mau khá hơn, sau đó mang chị dâu về.

"Ninh Ninh. . . . ." Cố Thịnh nỉ non cái tên này, đầu ngón tay vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của Tả Tình Duyệt, không cách nào áp chế kích động trong lòng, lúc này, anh thật nhớ cảm giác ôm cô vào trong ngực, cảm thụ cô chân thật tồn tại, muốn chính miệng nói cho cô biết, năm năm này, anh mỗi giờ mỗi phút đều nhớ cô!

Anh muốn mau chóng tốt hơn, chỉ có như vậy, mới có thể sớm ngày đạt thành nguyện vọng của mình!

Đời này, vô luận là mất đi cái gì, anh cũng không thể lại mất đi bọn họ!

Loại đau đớn tê tâm liệt phế này anh đã không có cách nào tiếp nhận nổi nữa!

. . . . .

Sáng sớm, ăn xong bữa sáng, Tả Tình Duyệt dọn dẹp tất cả, nhìn hai đứa bé ở trong phòng khách vì hành trình hôm nay tranh luận không nghỉ, khóe miệng bất đắc dĩ cười cười.

"Mẹ, tối hôm qua mình đã nói sẽ đi khu vui chơi, nhưng anh đột nhiên nói muốn đi thư quán, mẹ, mau nói cho anh biết, hôm nay chúng ta đi khu vui chơi!" Ninh Ninh thấy Tả Tình Duyệt ra ngoài, lập tức chạy đến bên cạnh cô, tìm kiếm trợ giúp, hôm nay chú Kiều có chuyện không thể tới, lá phiếu của mẹ rất quan trọng.

Cảnh Hạo nhìn em, trong mắt nhàn nhạt vẻ khinh thường.

Tả Tình Duyệt nhẹ nhàng sờ đầu Ninh Ninh, “Vậy chúng ta đi hai nơi luôn, có được không?"

Ninh Ninh quệt mồm liếc mắt nhìn anh, nói, “Thế thì chúng ta đi khu vui chơi trước, sau đó sẽ đi Thư Quán!"

"ừ, đi khu vui chơi trước!" Tả Tình Duyệt bế Ninh Ninh lên, thu thập mọi thứ, ba người chuẩn bị ra cửa.

Kiều Nam mặc dù có chuyện không thể cùng đi, nhưng anh lại cho tài xế chờ bên ngoài, đem hai đứa bé sắp xếp ở trên xe, đang muốn lên xe, lại cảm thấy có một ánh mắt kỳ quái, loại cảm giác đó rất quen thuộc, làm cho cô không khỏi ngẩn ra, theo bản năng quay nhìn lại, cũng không có phát hiện chuyện gì.

"Chắc là ảo giác thôi." Cô có cảm giác như Cố Thịnh đang nhìn cô? Trong lòng có chút bất đắc dĩ, năm năm, cô ngay cả cảm giác ánh mắt của anh vẫn không quên được, vẫn rõ ràng như cũ!

Lắc đầu một cái, bỏ lại cảm giác đó, lên xe ngồi, nói với tài xế địa điểm, ngay sau đó xe lái đi ra

Mà sau khi xe rời đi, người đàn ông đang ngồi trong một chiếc xe khác không cách nào che giấu kích động, “Theo chiếc xe phía trước kia!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.