Buông Gian Thần Của Trẫm Ra

Chương 227: Chương 227: Tạm thích ứng nguy biến




Editor: Thơ Thơ

Lưu Ký nghe xong, hai mắt phòng bị nhìn chằm chằm Vũ Thái phi, trầm giọng nói: “Hoàng Thái Phi có điều kiện gì?”

Hoàng Thái Phi liếc hắn một cái, từ từ mở miệng nói: “Tin tưởng ngươi đã nghe nói, chuyện bầu trời Hoàng Lăng có một đám chim xanh tự cháy rơi xuống, Hoàng thượng chính bởi vì nguyên nhân này mà cảm giác khốn khổ sâu sắc, Bổn cung hi vọng Ninh Vương có thể thay Hoàng thượng phân ưu giải lao.”

“Thay Hoàng thượng phân ưu giải lao sao?” Lưu Ký cười lạnh một tiếng nói: “Thái phi có lời gì, nói thẳng cũng không sao, cần gì quanh co với bổn vương chứ?”

“Như vậy Bổn cung liền ngay thẳng chút, có lời nói thẳng đi!” Hoàng Thái Phi ngước mắt nhìn chằm chằm Ninh Vương, không nhanh không chậm mở miệng nói: “Bổn cung muốn ngươi thừa nhận, bầu trời Hoàng Lăng xảy ra dị tượng chim xanh, chính là Ninh Vương Lưu Ký ngươi gây nên, mục đích là bởi vì oán hận Hoàng thượng Lưu Hâm lên ngôi.....”

Lời còn chưa nói hết, liền bị Thẩm Mộ Thu cứng rắn cắt đứt, khuôn mặt kia tuyệt mỹ vô song, lập tức tức đến xanh mét cả mặt mày, hung tợn nhìn chằm chằm Hoàng Thái Phi, tức giận nói: “Nói hưu nói vượn! Trường Phong há có thể tại nơi tổ tông mình nghỉ ngơi, trong hoàng lăng thần thánh bất khả xâm phạm giả thần giả quỷ? Không phải hắn làm ra chuyện, lại bắt hắn phải thừa nhận? Trên đời này há có loại đạo lý này sao?” thotho_

Thân là hoàng tộc, ở trong Hoàng Lăng giả thần giả quỷ, vu oan tổ tông, tôn thất Hoàng tộc Lưu thị há có thể cho phép chuyện xấu bực này?

ở bên trong lòng của Triệu Phong Nguyên hiểu gánh chịu cái tội này, đối với danh dự một hoàng tộc nguy hại cực lớn, vẻ mặt của nàng đột nhiên nghiêm, nhanh chóng quay đầu lại nghiêm nghị nói với Lưu Ký: “Ninh Vương, chuyện này ngươi ngàn vạn lần không nên đồng ý, ngàn vạn lần không được thỏa hiệp với Thái phi, bà tính toán lợi dụng chuyện này, danh chánh ngôn thuận diệt trừ ngươi. Chỉ bằng lực ta ngươi ba người, còn sợ không ra khỏi hoàng cung được sao?”

“Chỉ bằng vào ba người các ngươi sao? Hơn nữa một Đổng Khanh hơi thở suy yếu sao?” Hoàng Thái Phi ưu nhã khép lại một khép tay áo. Bày ra tư thái Đế Mẫu, sau đó liếc xéo mọi người, lạnh lùng trào phúng nói: “Ngự Lâm quân trong hoàng cung này cũng không phải là giả huấn luyện ra, huống chi chúng ta có ba ngàn người, các ngươi chỉ có ba người. Hai bên võ lực chênh lệch cách xa, là một so một ngàn nhé! Bổn cung ra lệnh một tiếng, liền có thể lập tức băm mấy người các ngươi thành thịt bầm.”

“Ngươi dám!” Triệu Phong Nguyên hất cằm lên thật cao, cất giọng nói với Hoàng Thái Phi: “Hoàng tộc Lưu thị cực kỳ coi trọng huyết thống và gia tộc, ngươi dám giết Ninh Vương, ngươi cho là còn có tôn thất hoàng tộc chịu ủng hộ tiểu tử thúi Lưu Hâm không nhân tính sao?”

“Càn rỡ!”

Phong Nguyên này không biết chết sống, dám can đảm trước mặt mọi người tức giận mắng Hoàng thượng, Hoàng Thái Phi tức giận cực điểm. Trên mặt giận đến gân xanh bạo xuất, đưa tay chỉ Triệu Phong Nguyên nói năng lỗ mãng nổi giận mắng: “Đừng tưởng rằng lui hôn, hắn sẽ thấy thẹn đối với ngươi, lại dám càn rỡ như thế, có tin Bổn cung ngày mai lập tức hạ chiếu, giết chết cả nhà ngươi hay không?” thotho_

Triệu Phong Nguyên vì hôn sự nên uất ức, vì vậy không chịu yếu thế nói: “Ngươi cho là Triệu Phong Nguyên ta bị dọa sợ lớn lên sao? đại tướng trong triều há có thể lấy Hoàng Thái Phi một tờ mệnh lệnh nói giết liền giết? Hoàng thượng mới vừa từ hôn, liền giết chết cả nhà của ta. Người trong thiên hạ sẽ đối đãi một Bạo Quân như vậy ra sao?”

Nàng tự thị không sợ gì, tự nhận là đúng lý hợp tình.

“Phong Nguyên......” Lúc này, phía sau của nàng lại truyền đến một tiếng kêu hơi yếu.

Xoay người nhìn lại, thấy Đổng Khanh đã hoàn toàn tỉnh táo lại, giờ phút này hai mắt của nàng sáng trong thấu đáo, sắc mặt vẫn tái nhợt suy yếu.

Đổng Khanh chậm rãi mở miệng nói: “tình thế còn mạnh hơn người, muốn giết sợ gì không có lý do? Thật muốn giết một người, còn nhiều tội danh có thể an, càng bạo ngược người. Trực tiếp liền đưa lên rượu độc, cần gì lý do? Thức thời là trang tuấn kiệt, vì ngươi tự thân suy nghĩ, ngàn vạn lần đừng chọc giận Hoàng Thái Phi nữa.”

Chọc giận Hoàng Thái Phi, nàng sẽ giết chết cả nhà Triệu tướng quân là thật. Khi người trước mặt đương cầm quyền, coi rẻ năng lực của nàng, là hành động vô cùng không khôn ngoan. thotho_

Vừa mới rồi, trong ánh mắt của Hoàng Thái Phi đã lộ ra sát cơ rồi......

“Thức thời là trang tuấn kiệt, thật không hỗ là lẫn vào triều đình, hiểu những đạo lý này rất thấu triệt!” Hoàng Thái Phi đang hăng hái, nàng đắc chí vừa lòng quay đầu nhìn chằm chằm Lưu Ký, thái độ cường ngạnh lạnh lùng nói: “Ninh Vương Lưu Ký, ngươi nguyện cáo lỗi với thiên hạ, thừa nhận dị tượng Hoàng Lăng là do ngươi cố ý gây nên sao? Còn nữa, Bổn cung dứt khoát một chút, bây giờ liền lấy tội tự tiện xông vào nội cung, chấp nhận giết ngươi rồi hả?”

Dù sao, bây giờ là bà đang chiếm thượng phong, cơ hội khó có được, bà tuyệt đối không dễ dàng nhượng bộ.

Ninh Vương chưa kịp mở miệng, thấy Đổng Khanh đã quay đầu vội vàng khuyến cáo hắn nói: “Điện hạ, xin nghe Đổng Khanh một lời, giữ được núi xanh, không bằng vì Hoàng Thái Phi thỏa hiệp thôi.”

gương mặt tuấn mỹ của Lưu Ký thật thâm trầm nặng nề, hắn cúi đầu nhìn nàng, trầm thấp mở miệng nói: “Hôm nay Lưu Ký ta nếu hộ ngươi vô lực, khiến ngươi mệnh mất ở đây, đó chính là ta vô năng. Để cho nữ nhân mình mến yêu, chết ở trước mắt, ta có thể nào còn có mặt mũi sống tạm qua ngày? Ta sẽ lập tức nghển cổ tự vận, theo ngươi đi, nhưng ta tuyệt đối sẽ không cáo lỗi trước Chư Vương, thừa nhận chuyện ta chưa từng làm.”

tính tình hắn từ trước đến giờ lỗi lạc hào phóng, sao đồng ý chứ?

Ninh Vương không có tiềm chất làm đế vương, tính tình quá mức lỗi lạc, không đủ biến hóa cùng giảo hoạt. Nếu hôm nay là Lưu Lăng ở chỗ này, hắn nhất định sẽ lập tức bằng lòng xuống, sau đó liên thủ cùng với nàng cùng nhau gạt Hoàng Thái Phi, đợi đến khi thế cục thay đổi, sẽ khiến Hoàng Thái Phi gieo gió gặt bão, biết vậy chẳng làm. thotho_

Đổng Khanh thấy Ninh Vương không muốn thỏa hiệp với Hoàng Thái Phi, vì vậy thừa dịp mở miệng nói: “Thái phi cũng không muốn lưỡng bại câu thương chứ? Giết chết Ninh Vương, đối với ngươi không có lợi, chỉ biết đụng phải Chư Vương Lưu thị chỉ trích, hậu quả chỉ sợ ngay cả chính ngươi cũng không cách nào gánh chịu. Hiện nay Ninh Vương tất nhiên không thể nào tự mình cáo lỗi với Chư Vương, không bằng để ta khuyên hắn, tự tay viết xuống thư cáo lỗi, giao cho ngươi, thế nào?”

“Như vậy quá tốt!” Hoàng Thái Phi lập tức hứa hẹn rồi.

Ninh Vương cực kỳ khó khăn, muốn hắn trước mặt mọi người thừa nhận chuyện dị tượng ở Hoàng Lăng, là hắn gây nên, khó như lên trời, tự thân hắn viết xuống thư cáo lỗi, ngược lại là một phương pháp thật tốt.

Hắn là nam nhân đa tình, không bằng để cho Đổng Khanh tới khuyên hắn thôi.

Đổng Khanh tiếp tục mở miệng nói: “Nếu Thái phi đã đồng ý, như vậy xin chuẩn bị Văn Phòng Tứ Bảo (bút, mực, giấy, nghiên) đi, còn nữa, ta Thượng chứng khí hư, yếu ớt vô lực, cần bổ sung nguyên khí, tổ yến đường phèn đối với việc nhanh chóng khôi phục nguyên khí cực kỳ hữu hiệu, cũng xin phòng ăn chuẩn bị cho mấy chén chứ?”

Hoàng Thái Phi giơ tay lên nói: “Bổn cung đồng ý.” thotho_

*

ở trong buồng lò sưởi, không khí hết sức nặng nề.

gương mặt Ninh Vương Lưu Ký nghiêm trang, ngồi ngay ngắn ở trước cái bàn lớn, Đổng Khanh đứng ở bên người hắn, đang bận mở ra giấy Tuyên Thành, sử dụng trấn giấy, đem hai bên thoả đáng áp tốt.

Hoàng Thái Phi ngồi ở một bên trên ghế lớn khắc hoa cây lim, một đôi con mắt lanh lợi, nhìn chằm chằm bọn họ.

Thẩm Mộ Thu và Triệu Phong Nguyên trầm mặt, đứng ở chỗ cái bàn lớn một bên Lưu Ký.

Thẩm Mộ Thu thấy Đổng Khanh đang chuẩn bị vội vàng mài mực, bắt đầu từ một bước vào buồng lò sưởi, nàng liền bận bịu không nghỉ, vừa trải giấy, bây giờ vừa chủ động mài mực......, bộ dáng kia cần phải viết xuống hịch văn cáo lỗi dài đáng chết, lập tức dẫn đến lòng hắn tràn đầy không vui, cũng không thể nhẫn nại nữa, vì vậy nhìn về phía nàng, căm tức nói: “Ta hiểu rõ trong lòng ngươi hận hắn, cho nên, hắn phải Thân Bại Danh Liệt, ngươi mới cảm thấy hài lòng sao? Chỉ có như vậy, ngươi mới có thể giải hận sao? dọc theo đường đi chúng ta đi theo ngươi, âm thầm bảo vệ ngươi, nếu không phải ngươi trở lại Hoàng Thành, sao chúng ta cũng sẽ ở nơi này? Hôm nay, cũng tốt lắm, vì ngươi, hắn sắp thân bại danh liệt.........”

Đối mặt lửa giận của Thẩm Mộ Thu, Đổng Khanh ngước mắt liếc hắn một cái, lộ ra nhún vai hời hợt nói: “Chẳng lẽ, bởi vì tự tiện xông vào nội cung mà bị giết, đối với các ngươi mà nói, tương đối vinh quang sao? Vì thế mà chết, chẳng bằng sống thật tốt đi, chuyện tương lai, về sau lại tính toán sau. Chết có nhẹ tựa lông hồng, Nặng Như Thái Sơn, bởi vì tự tiện xông vào nội cung mà chết, tuyệt đối không đáng giá.” thotho_

Thân là hoàng tộc, phương thức quang minh chính đại vào cung còn nhiều mà, Ninh Vương lại lựa chọn lén xông vào hoàng cung, hành động lần này đã để cho mình ở thế hạ phong, không thể không bị người quản chế.

“Ngươi!” Thẩm Mộ Thu tức giận nói: “chẳng lẽ ngươi lại không biết tính tình hắn là người ra sao? còn không phải do hắn nóng lòng với ngươi, lo lắng ngươi xảy ra chuyện, sợ mình tới chậm, mới có thể bất chấp tất cả như thế?”

Đổng Khanh không để ý tới hắn nữa, quay đầu nhìn cửa chính nói: “vì sao tổ yến đường phèn còn chưa có đưa tới? Ta đang khát lắm.”

Lời vừa mới dứt, ngoài cửa liền vang lên một tiếng của cung nữ nói: “Khởi bẩm Hoàng Thái Phi nương nương, tổ yến đường phèn được đưa tới!”

Hoàng Thái Phi mở miệng nói: “Vào đi.”

Chốc lát, thấy hai tên cung nữ bưng mâm lớn tiến vào, sau đó để lại mấy chén tổ yến đường phèn, liền lui xuống.

Đổng Khanh bưng lên một chén, đặt ở trước bàn Lưu Ký, từ từ mở miệng nói: “Uống đi, uống xong, ngươi liền viết xuống thư cáo lỗi, viết xong, chúng ta liền có thể rời khỏi nơi này.”

Lưu Ký ngước mắt nhìn nàng, đáy mắt hàm chứa thâm tình, trầm thấp mở miệng nói: “Ngươi thật muốn ta làm như vậy sao?” thotho_

“Viết đi, uống xong tổ yến viết nữa đi!” Đổng Khanh nói xong, ngay sau đó nàng thay mình bưng lên một chén tổ yến, lại lấy thìa trong chén xuống, sau đó vung lên ống tay áo, một loại hào phóng giống như uống rượu, miệng to ngưỡng uống, nhưng nàng lại không uống một hơi cạn sạch, ngược lại lấy ống tay áo che giấu, cố ý lưu lại nửa bát tổ yến đường phèn, sau đó không biến sắc rót vào trong nghiên mực, ngay sau đó giả bộ như không có chuyện gì xảy ra đặt chén không ở một bên, cầm lên yên mực, liền vội vàng thay Ninh Vương nghiên nâng mực tới.

Ở trong quá trình này, nàng vẫn nằm bên người Ninh Vương, quá trình đem đồ ngọt len lén rót vào nghiên mực, Lưu Ký thấy rất rõ ràng, lúc này rốt cuộc mới minh bạch, vì sao nàng yêu cầu uống tổ yến đường phèn rồi.

Lúc này, Lưu Ký không chần chờ nữa, cầm lên bút, chấm vào nghiên mực dính vào hỗn hợp nước mực đen và nước đường, ở trên giấy Tuyên Thành, viết vào tội mình chưa từng phạm.

Đợi Ninh Vương viết xong, Đổng Khanh liền nhẹ nhàng cầm lên hịch văn, làm khô vết mực trên giấy Tuyên Thành, sau đó bước qua trước mặt Hoàng Thái Phi, tự tay đem hịch văn Ninh Vương cáo lỗi giao cho bà, ngay sau đó mở miệng nói: “Ngươi muốn, ta đã nghĩ biện pháp lấy cho ngươi, như vậy, Hoàng Thái Phi nương nương có phải cũng nên tuân thủ lời hứa hay không, thả chúng ta xuất cung chứ? Thân thể của ta đang suy yếu, cần một chiếc xe ngựa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.