"Ta gửi cho ngươi ba cái tin nhắn." Tâm tình Hạ Tử Vi ổn định, nhìn cô nói.
"Có thể là điện thoại di động bị tắt nguồn." ngược lại Tô Tiểu Mễ rất bình tĩnh quay về.
"Nội dung tin nhắn đầu tiên là: đổi chỗ
ngồi, người ngồi cách xa cửa sổ cuối cùng nhất, không phải ngồi gần
nhất." Hạ Tử Vi mở to mắt nhìn cô.
Đầu óc Tô Tiểu Mễ trống rỗng, bộ dạng như đang nhớ lại chuyện xưa.
"Không phải ngươi lầm đối tượng chứ?" Hạ
Tử Vi khẽ chạm thân thể của cô một lần nữa, kinh hoảng chờ đáp án của
cô, vẻ mặt Tô Tiểu Mễ đã làm cô khẳng định tối hôm qua quả thật lầm
người.
Tô Tiểu Mễ buông tách cà phê xuống, lao
nhanh ra phòng giải khát, chạy đến chỗ ngồi của mình, tìm thấy điện
thoại di động, quả nhiên tắt nguồn.
Sạc pin rồi nhanh chóng mở máy, tìm được hộp thư gửi đến, tin đầu tiên quả nhiên là đổi chỗ ngồi.
Cô ngồi trên ghế làm việc, hai tay ôm đầu: "Trời ạ! Chuyện tối ngày hôm qua thật TMD hoang đường!"
Thời gian sau đó, cô hoàn toàn không biết mình vượt qua bằng cách nào.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Trong một biệt thư xa hoa, nét cổ kính
kết hợp với công nghệ hiện đại, làm cho biệt thự vừa thanh lịch lại
không mất phong cách mới mẻ, nhìn vào đã biết chủ nhân ngôi nhà không
chỉ có có tiền, còn biết thưởng thức.
"Phu nhân, bữa ăn sáng đã chuẩn bị xong!"
Một vị nữ nhân cao quý đoan trang đi tới trước bàn ăn: "Lão gia cùng thiếu gia đâu?"
"Lão gia chưa trở về, thiếu gia cũng không trở lại." Người giúp việc đứng trước mặt kinh sợ đáp trả.
"Đã biết, lui ra đi!" Nữ nhân lãnh đạm trả lời, trong mắt thoáng qua một tia sắc bén.
"Lâm Tuấn Thiên, ta nhất định sẽ làm cho
ngươi hồi tâm chuyển ý!" Bà từng ngụm từng ngụm uống sữa tươi, đây đã là ngày thứ ba mươi lăm, hắn lại vì tiện nhân đáng chết đó mà ba mươi lăm
ngày không trở về nhà, ẩn nhẫn của bà đã đến cực hạn rồi, ở trước mặt
Lâm Tuấn Thiên, An Ôn bà vĩnh viễn đều là người có tri thức hiểu lễ
nghĩa, thê tử khoan dung.
Lâm Tuấn Thiên cùng An Ôn là đám cưới vụ
lợi, Lâm Tuấn Thiên không có oanh oanh liệt liệt yêu An Ôn, An Ôn lại
thương yêu hắn đến tận xương, mặc dù là đám cưới vụ lợi, nhưng xí nghiệp An gia lớn hơn Lâm gia rất nhiều, mà An gia chỉ có một thiên kim chính
là An Ôn, sau khi Lâm Tuấn Thiên cưới bà, sự nghiệp nhanh chóng mở rộng, tài phú nâng cao gấp ngàn vạn lần.
Hai nguời cũng coi như tương kính như
tân, cũng có con trai Lâm Khải, thoạt nhìn cuộc sống mỹ mãn như vậy,
nhưng cùng với việc mở rộng quan hệ, Lâm Tuấn Thiên ở bên ngoài bắt đầu
thỉnh thoảng tìm vui, nhưng chỉ cần nhớ về nhà, An Ôn mở một con mắt
nhắm một con mắt, bà biết, nam nhân làm ăn trên thương trường, đặc biệt
là đàn ông có tiền không thỉnh thoảng tìm vui quả thật rất hiếm.
Bà tha thứ, bà độ lượng, lại làm cho Lâm
Tuấn Thiên ở bên ngoài càng lúc càng lớn mật rồi, những ảnh chụp riêng
tư bị bại lộ, hoàn toàn đả thương An Ôn, nữ nhân trong hình còn trẻ như
vậy lại tràn đầy sức sống, Lâm Tuấn Thiên ở bên cạnh nữ nhân đó cười vui vẻ như vậy, không nhìn ra hắn đã là nam nhân năm mươi tuổi, người đàn
ông này vẫn có mị lực mạnh mẽ như trước.
Nam nhân ôm nữ nhân trẻ tuổi tươi cười đó, là lão công của bà, là nam nhân bà vừa thấy đã yêu khi 18 tuổi.
Bà uống hết giọt sữa tươi cuối cùng, tao nhã đứng lên, hướng bên ngoài đi tới.