Boss Là Nữ Phụ

Chương 71: Chương 71: Thế giới tu chân (20)




Trong núi không rõ năm tháng.

Thời Sênh và Phượng Từ một mực ở dưới đáy vực để đợi đến khi cô đột phá cảnh giới Đại Thừa. Bởi vì có sự tồn tại của ngọn lửa của Phượng Từ trong người nên Thời Sênh tu luyện cũng không cảm thấy khó khăn lắm.

Sau Đại Thừa chính là độ kiếp, cái này còn phải dựa hoàn toàn vào vận may của chính bản thân mình.

Sau Đại Thừa, tu vi cũng sẽ không tăng lên rõ ràng, lúc nào độ kiếp đến, ngoại trừ đề kỳ (các cấp bậc tu luyện được tăng lên) sẽ có trước khi độ kiếp, còn lại không có một ai biết phía sau sẽ là cái gì? Có người sau khi tăng lên đến Đại Thừa, mấy trăm năm, mấy nghìn năm không được độ kiếp cũng không phải là không có.

Độ kiếp đúng là không thể đến ngay, Thời Sênh cũng chỉ có thể buông tha, cùng Phượng Từ ra khỏi nơi đáy vực mà chẳng biết cô đã ở lại bao lâu kia.

Bên ngoài là một mảnh hoang vu, Thời Sênh liền thả Pudding rất lâu không được lên sân khấu ra.

Pudding thở phì phì, mặc dù rất không cam tâm tình nguyện, nhưng bị Phượng Từ trừng một cái, nó liền ngậm ngùi biến lớn.

Phượng Từ ôm Thời Sênh đi tới, hoàn toàn không có ý tứ muốn buông ra, hắn và Thời Sênh chờ ở dưới này lâu như vậy, nhưng mà 99% thời gian Thời Sênh đều dành cho việc tu luyện, ngoại trừ nhìn cô chằm chằm và đuổi đi một vài sinh vật chạy đến chỗ của bọn họ, hắn cũng không có chuyện gì khác để làm.

Lúc này có thể ôm Thời Sênh, hắn mới phát giác được nơi trống rỗng ở dưới đáy lòng được lấp đầy, làm sao có thể buông cô ra.

Ma giới lớn hơn so với trong tưởng tượng của Thời Sênh, lấy tốc độ bay của Pudding mà mất gần ba ngày mới bay ra khỏi vùng đất hoang vu này.

Bên ngoài và tu chân giới không có gì khác nhau, người của Ma tộc cũng không phải là lớn lên có ba đầu sáu tay, nếu như không phải là bọn họ sử dụng pháp thuật riêng biệt của ma tộc thì nhìn qua sẽ không có cách nào phân biệt được với con người.

Nghe được tin tức từ một vài người của Ma tộc, hiện tại phong ấn của Ma giới còn chưa có phá được, Diệp Thanh Thu chắc chắn là vẫn còn ở tu chân giới.

“Chúng ta phải làm như thế nào để đi ra ngoài?” Cằm của Phượng Từ đặt ở trên vai Thời Sênh, trong giọng nói mang theo nghi hoặc.

“Phá đi phong ấn của Ma giới thôi, nếu không chúng ta còn có thể đi ra ngoài như thế nào?” Thời Sênh tùy ý nói.

Bản cô nương không có năng lực của nữ chính, không thể dùng tay không đi xé rách không gian.

Dù sao thì cũng phải phá phong ấn của Ma giới, phá sớm hay phá muộn không phải cũng đều giống nhau hay sao?

Hơn nữa...

Phượng Từ nhíu nhíu mày nhưng không nói gì, nàng vui vẻ là tốt rồi, cho dù nàng muốn ở Ma giới xưng vương, hắn cũng sẽ đem vương vị nâng đến trước mặt nàng.

Ma giới bị phong ấn ở trong một hồ nước, trong trí nhớ của nguyên chủ có phương pháp mà trước đây Ma tộc phá vỡ phong ấn, chỉ là cô không nghĩ tới, thời điểm nà cô đến, người của Ma tộc đã đang bố trí, hơn nữa còn bố trí được gần như xong xuôi rồi...

...

“Ma quân, chỉ còn một bước cuối cùng nữa thôi.” Đệ tử Ma tộc vừa cung kính vừa sợ sệt nhìn nam nhân đứng ở trước hồ nước.

Nam nhân mặc một bộ đồ màu đen, phía trên thêu hoa văn đại biểu cho thân phận Ma quân, một đầu tóc bạc theo gió tung bay, dáng người thon dài thẳng tắp, quanh thân quanh quẩn một loại hơi thở băng lãnh làm cho người ta sinh ra cảm giác áp bách.

Ma quân Ma giới - Quân Vô Kỳ.

Quân Vô Kỳ nhìn hồ nước không một chút gợn sóng, “Đã tìm được người chưa?”

Đệ tử Ma tộc trầm mặc ba giây, mới nghiêm giọng trả lời, “Chưa tìm thấy.”

“Tiếp tục tìm, cho dù có lật tung toàn bộ Ma giới cũng phải tìm được người.” Trong ánh mắt của Quân Vô Kỳ sinh ra một tia ánh sáng lạnh bén nhọn, một bước cuối cùng cũng là một bước quan trọng nhất.

“Vâng.” Đệ tử Ma tộc vội vã rời đi.

Rất nhanh, bên cạnh hồ nước cũng chỉ còn lại có một mình Quân Vô Kỳ.

Hắn nhìn chằm chằm mặt hồ, đột nhiên giơ tay cuốn lên một thủy long, quăng về phía bên trong rừng.

Trong rừng vọt ra một cái hỏa long, cùng thủy long chạm vào nhau, “ầm” một tiếng nổ tung, nước trong hồ theo đó gợn lên, giống như nước sôi sôi trào.

Quân Vô Kỳ híp mắt nhìn hỏa diễm vẫn còn chưa tắt, thủy long của hắn đã tan biến, nhưng hỏa long kia cũng chỉ bị đánh tan hình thể...

Chỉ giao phong đơn giản như vậy cũng có thể thấy được sâu cạn của đối phương.

Ma giới lúc nào thì có người còn lợi hại hơn so với mình?

“Nếu đã tới thì có thể đi ra.” Nếu đối phương không có xuất ra tử chiêu, chứng minh không muốn động thủ với hắn.

Người từ trong rừng đi ra là một nữ tử mặc áo bào màu đen, dung mạo diễm lệ. Quần áo màu đen được mặc ở trên người của nàng không xuất hiện vẻ ám trầm một chút nào, trái lại còn tôn lên được làn da ôn nhuận như ngọc của nàng, ánh mắt trong suốt, sáng lấp lánh.

Nàng thành thật đi tới, khóe miệng mỉm cười, nhưng cặp mắt kia cũng không có nửa phần rung động.

“Ma quân.” Thời Sênh cười đem hỏa diễm vẫn còn lưu lại trong không khí lấy lại, con ngươi của Quân Vô Kỳ càng híp lại nhiều hơn, dưới đáy lòng càng thêm kiêng kỵ đối với Thời Sênh.

Hắn vô cùng chắc chắn, Ma giới không có nhân vật mạnh mẽ số một như vậy.

Thời Sênh im ắng quan sát Quân Vô Kỳ một lượt, nam nhân này là Ma quân của Ma giới, đồng thời cũng là... nam phụ.

Sau khi Quân Vô Kỳ rời khỏi Ma giới liền gặp được nữ chính đến đây để kiểm tra phong ấn, hiển nhiên hai người thuận lý thành chương liền cặp kè với nhau.

Nữ chính có thể đem chuyện của Ma giới giải quyết xong nhanh như vậy, thành công phi thăng, chính là vì có Ma quân Quân Vô Kỳ này giúp đỡ. Mà lúc này chính là thời khắc mấu chốt mà Quân Vô Kỳ mở ra phong ấn của Ma giới, hắn cần phải có một người...

Rất không khéo, người kia chính là nữ chủ.

“Ta không thích nói lời vô ích, ta có thể giúp ngươi mở phong ấn ra, thế nhưng ngươi phải đồng ý với một điều kiện của ta.” Muốn mở phong ấn này cần máu của nguyên chủ, về phần nguyên nhân là gì thì Thời Sênh cũng không rõ ràng lắm, đại khái đây chính là yêu cầu của cốt truyện đi?

Dù sao thì thế giới tiểu thuyết cũng không thể dùng lẽ thường để giải thích.

“Ngươi có thể giúp bản quân mở phong ấn?” Mỗi chữ mỗi câu đều được Quân Vô Kỳ nhấn rất mạnh.

Cái phong ấn này mạnh như vậy, cho dù là Ma quân cũng không mở được, lại có một nữ tử nhìn qua tuổi không lớn lắm này hời hợt nói cho hắn biết, nàng có thể mở được phong ấn...

Tuy rằng hoàn toàn không thể tin, thế nhưng vừa nghĩ tới một chiêu mà nàng bộc lộ ra lúc trước, hắn lại có chút dao động, có lẽ nàng thật sự có thể thì sao?

Thời Sênh cười cười, “Ta biết ngươi không tin ta, nhưng không quan hệ, ta có thể giúp ngươi mở phong ấn ra trước, sau đó chúng ta sẽ nói điều kiện, được chứ?”

Quân Vô Kỳ không có ưu điểm nào khác, duy chỉ có trọng chữ tín.

Cho dù hắn không tuân thủ điều kiện, đối với Thời Sênh mà nói cũng không có tổn thất gì, dù sao cô cũng là vì muốn ra ngoài, hiện tại chỉ có cô chiếm được quyền chủ động.

“Được.” Quân Vô Kỳ cũng không mạnh miệng nói ra cái gì, dù sao thực lực của nữ tử này còn bày ở trước mặt, khả năng thu phóng hỏa diễm như thường này làm cho hắn có loại linh cảm không tốt, linh cảm nói cho hắn biết rằng không nên đi trêu chọc nàng.

Thời Sênh lững thững đi tới sát mép hồ nước, quay đầu, “Ma quân, để cho người của ngươi đều chuẩn bị cho tốt.”

“Sao?”

“Không phải các ngươi đều đang tìm ta sao?” Thời Sênh nhếch khóe miệng, cũng không quản phản ứng của Quân Vô Kỳ là gì, vén tay áo lên vạch ra một đạo vết máu, máu tươi nhỏ vào bên trong hồ nước, bắt đầu dung hợp...

Lúc này Quân Vô Kỳ mới phản ứng được, vội vàng để cho người của Ma tộc ẩn núp trong bóng tối đi ra, vây quanh mặt hồ bắt đầu thi pháp.

Thời Sênh thấy không sai biệt lắm bèn che tay lại, nhanh chóng rời khỏi vòng vây của những người này.

Gần như cùng lúc, Phượng Từ xuất hiện ở bên người cô, nắm lấy cổ tay của cô, khẩn trương hỏi: “Có đau hay không?”

Thời Sênh tùy ý đem vết thương đè lại, “Không đau.”

Vết thương nhỏ như thế này so với lần bị thương lúc trước chẳng khác nào sợi lông trên chín con trâu.

Phượng Từ ngăn động tác của cô lại, kéo cổ tay của cô đặt trên môi, đầu lưỡi khẽ liếm qua, một cảm giác lành lạnh từ trên miệng vết thương bắt đầu lan ra.

Chờ Phượng Từ đem vết máu trên cổ tay cô liếm sạch sẽ, trên cổ tay đã không nhìn thấy bất kỳ một vết thương nào, trắng nõn như ngọc.

“Không có lần sau.” Phượng Từ đem ống tay áo của cô buông xuống, thần sắc âm trầm, “Ta không thích nàng bị thương, tự mình làm mình bị thương cũng không được.”

Thời Sênh: “...”

Không cắt cổ tay thì bản cô nương làm thế nào đi ra ngoài chứ hả?

Bản cô nương cũng không phải nữ chính, không có kỹ năng tay không xé rách không gian này, ok?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.