Boss Bá Đạo: Em Mặc Cảnh Phục Rất Đẹp!

Chương 59: Chương 59: Sao lại là anh?




- Tiểu Diệp!

Không cần đến lúc Trịnh Diệp suy đoán ra mục đích của hai người đàn ông thì bên tai đã truyền đến âm thanh ôn nhu quen thuộc. Bất tri bất giác Triệu Thế Minh đã đến bên cạnh cô rồi.

- Sao anh lại ở đây?

- À, anh đến tìm ba anh có việc, sau đó thấy cũng đến giờ tan ca nên muốn đợi em ra, cũng mấy ngày rồi không có gặp em!

Triệu Thế Minh cười cười, đối với câu hỏi của Trịnh Diệp rất tự nhiên trả lời.

- Thì ra là vậy!

- Mà tiểu Diệp này...hiện tại em có bận gì không?

- Không có! Sao vậy?

Trong mắt Trịnh Diệp hiện lên một chút nghi hoặc, đột nhiên hôm nay cô phát hiện người này có điểm kì lạ thì phải? Là do vài năm không gặp hay sao nhưng anh ấy là quân nhân, không phải nên thẳng thắn hay sao? Hôm nay còn vòng vo nữa chứ!

Nhận thấy nghi hoặc trong mắt Trịnh Diệp, Triệu Thế Minh nhất thời cũng cảm thấy bản thân mình “ không giống mọi khi”, anh nhanh chóng khôi phục dáng vẻ tự nhiên như trước, thẳng thắn lên tiếng...

- Anh biết có một quán mới khai trương rất ngon, muốn mời em đi dùng thử ấy mà!

Nhưng không đợi Trịnh Diệp trả lời, phía sau lưng Triệu Thế Minh đã vang lên âm thanh mang đầy ý cười:

- Vừa vặn tôi cũng có ý này, chắc hai người cũng không ngại để tôi đi cùng chứ?

Chủ nhân của âm thanh đó còn ai ngoài Hoắc Vĩ Triệt? Trịnh Diệp còn có chút khó hiểu vì sao người đàn ông này vẫn im lặng quan sát cô cả buổi không có động tĩnh gì, bây giờ nháy mắt đã hiểu ra. Còn không phải là chờ thời cơ sao?

- Hoắc tổng, tôi nhớ là với thân phận của anh sẽ chẳng rảnh rỗi tốn thời gian vô ích đi ăn với chúng tôi đâu nhỉ?

Mặc dù qua chuyện lần trước Trịnh Diệp đã không còn nhiều ác cảm đối với Hoắc Vĩ Triệt, thậm chí còn có một vài cảm giác kì lạ đối với anh. Tuy nhiên, đại khái Trịnh Diệp vẫn chưa cảm thấy bản thân quá quen thuộc với con người này!

- Không có gì, tôi hiện tại rất rảnh rỗi!

Hoắc Vĩ Triệt toả vẻ không có gì, trên khuôn mặt tuấn tú điển trai cũng là đong đầy ý cười. Không hiểu tại sao, nhưng Trịnh Diệp lại cảm thấy nụ cười của người đàn ông kia có chỗ không đúng ẩn chứa...nguy hiểm thì phải?

Dù gì Triệu Thế Minh cũng chưa có tiếp xúc nhiều với Hoắc Vĩ Triệt, cho nên không thể giống như Trịnh Diệp cảm thấy nụ cười của anh có chỗ nào không đúng. Mà đối với nụ cười của Hoắc Vĩ Triệt, Triệu Thế Minh chỉ có một cảm nhận duy nhất... Đó chính là cực kỳ chói mắt!

- Nhưng chỗ mà chúng tôi đến sẽ không hợp với người cao sang như Hoắc tổng, anh vẫn nên đổi ý thì hơn!

Triệu Thế Minh sẽ không quên người đàn ông trước mặt này mấy ngày trước còn hùng hổ tuyên bố sẽ cùng anh tranh giành tiểu Diệp. Tất nhiên lúc này muốn đi cùng sẽ không có ý tốt!

Trong lời nói có ý từ chối thẳng thừng như vậy, ngay cả kẻ ngốc cũng dễ nhận ra, thì Hoắc Vĩ Triệt làm sao không hiểu được? Tuy nhiên, nhận ra thì nhận ra, vị Hoắc tổng nào đó vẫn giả vờ không hiểu, ý cười nơi khoé mắt càng sâu:

- Không ngại... tôi cũng rất thích đến những nơi bình dị gần gũi!

...

Đã đến nước này rồi, Triệu Thế Minh sai có thể tiếp tục từ chối được, đành phải để cho Hoắc Vĩ Triệt theo cùng, mặc dù vô cùng không cam lòng.

- Tiểu Diệp, chúng ta đi thôi!

Ngoài suy đoán của Trịnh Diệp, Hoắc Vĩ Triệt cũng không tiếp tục làm ra hành động gì nữa, mà lặng nhìn Trịnh Diệp lên xe với Triệu Thế Minh, sau đó thì chậm rãi lên xe của anh.

Một thành phố phồn hoa, nhưng không có nghĩa là mọi ngóc ngách ngõ hẹp của thành phố đều có vẻ như vậy! Quen sống trong sang giàu, phồn hoa của thủ đô nước Z, sẽ rất ít có người biết đến sự tồn tại của những con hẻm nhỏ như vậy.

Trong một con hẻm không lớn không nhỏ, nhưng con đường cũng đủ để xe ô tô lưu thông. Trong cơn hẻm mặt dù không có ánh đèn xoa hoa đủ màu sắc như trên quốc lộ, nhưng cũng có đủ ánh sáng để nhìn rõ khung cảnh hai bên. Tuy nhỏ, không đủ xoa hoa sang trọng, nhưng hoạt động buôn bán cũng thập phần nhộn nhịp.

Nhưng dù gì cũng là chỗ của tầng lớn bình dân, đột ngột xuất hiện hai chiếc ô tô sang trọng không khỏi khiến người xung quanh tò mò...

Hoắc Vĩ Triệt chậm rãi bước xuống xe, chân mày cũng tự chủ nhướng lên nhìn khung cảnh xung quanh. Bang đầu anh còn cho là Triệu Thế Minh chỉ lấy cớ không muốn cho anh theo cùng, nhưng không ngờ thật là lại đến nơi như thế này thật!

Đi theo Triệu Thế Minh với Trịnh Diệp, cả ba người đi vào một quán nhỏ... Theo nhận thức của Hoắc Vĩ Triệt thì quả thật vô cùng nhỏ, cả không gian quán còn không bằng phân nửa phòng làm việc của anh.

- Ăn ở chỗ này à?

Hoắc Vĩ Triệt vẫn là nhịn không được kéo Trịnh Diệp lại hỏi. Mặc dù anh biết cô không giống như như cô tiểu thư khác thích những chỗ xoa hoa lộng lẫy, nhưng dù gì cô cũng thật sự là một thiên kim tiểu thư... Theo như thái độ không chút ngạc nhiên của cô thì chính là thường xuyên đến những chỗ như thế này?

- Thế nào... Nếu như Hoắc tổng cảm thấy không hợp thì có thể trở về, vào nhà hàng cao cấp mà dùng bữa, chúng tôi không ép!

Trịnh Diệp đang bận nhìn đông nhìn tây tìm chỗ ngồi, tuy rằng quán không lớn nhưng khách thì rất đông, muốn kín hết cả chỗ... Nhìn Hoắc Vĩ Triệt mạng vẻ mặt nghi hoặc, Trịnh Diệp không chút kiên nhẫn mà nhướng mày nhìn ra ngoài cửa.

- Không có, tôi cảm thấy rất hợp đó chứ! Nhưng tiểu Diệp này, nếu như em còn quên giao ước của chúng ta, thì tôi cũng không ngại mà hôn em ngay trước mặt người đàn ông kia đâu!

Người phụ nữ này còn vô tâm hơn anh biết, mới có mấy ngày không gặp mà đã quăng lời cảnh báo của anh đi mất rồi.

Bị Hoắc Vĩ Triệt đột ngột kề sát vào tai mình, Trịnh Diệp tạm thời chỉ cảm thấy đầu óc một mảnh ong ong, nhưng cô cũng không ngốc mà nhận không ra ý của anh...

- Tiểu Diệp, qua đây đi!

Triệu Thế Minh vẫn luôn tranh thủ tìm chỗ ngồi, đến khi tìm được rồi quay lại thì thấy một màng ái muội... Cho nên không chần chừ lên tiếng gọi...

...

Cũng thuộc nằm trong một con hẻm, tuy nhiên số với chỗ mà Trịnh Diệp đến phá lệ náo nhiệt nhộn nhịp không thiếu ánh sáng, thì cách đó không xa rẽ vào con hẻm khác lại âm u vắng vẻ hơn rất nhiều!

Xuyên qua ánh sáng yếu ớt của đèn đường, chỉ thấy một người đàn ông đứng dựa lưng vào góc tường, chậm rãi nhả ra từng làn khói thuốc. Trên đầu anh ta có đội một chiếc nón lưỡi trai kéo thấp chế đi phân nửa khuôn mặt, hoàn toàn khiến người khác không thể nhận biết được đó là ai.

Lại nhả ra vài làn khói, anh ta dứt khoát quá tàn thuốc xuống đất, dùng đế giày dậm lên để giập lửa... Sau đó là bộ dáng cực kì thiếu kiên nhẫn ngẩng đầu lên, nhìn về một hướng nhỏ giọng chửi hai tiếng.

Thêm chừng vài phút nữa, đến lúc sự kiên nhẫn của người đàn ông muốn biến mất thì từ đầu đường hiện lên ánh đèn cùng tiếng động cơ xe mô tô. Chiếc mô tô phân khối lớn đến trước mặt người đàn ông thì đừng lại, trước ánh mắt đầy cảnh giác của anh ta, người kia chậm rãi bỏ ra nón bảo hiểm...

- Là anh!

Trên mặt người đàn ông tỏ vẻ cực kì khiếp sợ nhìn người kia bỏ ra nón bảo hiểm...xong lại có phần bấn loạn rút súng ra lên đạn, thái độ chính là không thể tin nổi.

- Sao lại là anh?

- Tại sao không thể là tôi chứ, Vương Đặc!?

Người đàn ông kia bỏ nón bảo hiểm lên xe, ánh mắt thập phần bình tĩnh, còn mang theo một chút thâm ý, không ai khác chính là Lục Thành!

- Anh không phải là cảnh sát sao?

Vương Đặc không thể tin được trừng mắt khó tin, không phải ông chủ bảo anh ta đến đây thì sẽ có người đưa anh ta chốn đi hay sao, nhưng người này rõ ràng chính là cảnh sát! Chẳng lẽ...

Lục Thành nhìn vào ánh mắt toả vẻ không thể tin được của Vương Đặc, anh ta cong cong khóe môi:

- Đúng như anh nghĩ!

___

Bị cảm mệt muốn chết cũng ráng viết một chương cho mấy nàng đọc. Cho xin chút động lực mau hết bệnh đi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.