Bị Nhốt Vong Quốc Công Chúa

Chương 820: Chương 820: Nước mắt không nói 7




‘Nàng’ cười khổ, đến nước này không hiểu lắm chuyện Vân Diễm nói, cũng không phải là ‘Nàng’ không tha thứ, rõ ràng là Tô Bối Nhi vừa thấy ‘Nàng’ thì đã rút kiếm hướng cổ chém tới.

Coi như là tà môn, thiên hạ lớn như vậy, duy nhất một đôi huynh muội lại cũng cùng ‘Nàng’ có mấy phần ân oán. Nếu Vân Diễm biết được chân tướng, sẽ có hợp lại đuổi giết ‘Nàng’ không, muội muội là vì mái tóc đen nhánh đẹp đẽ báo thù, ca ca là bởi vì lừa gạt rượu, lừa gạt sắc, lừa gạt tình cảm mà hận không chết không thôi, chân trời góc biển cũng toàn lực đuổi giết.

Nghĩ đến tràng diện kia, ‘Nàng’ mất tự chủ nuốt xuống một ngụm nước bọt, liên tục phi thân, giết chết bốn tên mới thở hỗn hển tìm kiếm chỗ ẩn thân mới.

Rốt cục ‘Nàng’ cũng khiến cho thích khách Ngũ quốc chú ý, bất kể Vân Diễm như thế nào ác liệt chém giết, đều không thể ngăn cản càng ngày càng nhiều đối thủ nhào tới ‘Nàng’, chiến lược chia hai đường đánh nhau lúc này tuyên cáo kết thúc, Vân Diễm lập tức trở lại bên người nàng, một thanh bảo kiếm to lớn tàn bạo cắm ở trên cây khô, uy phong lẫm lẫm ngăn ở trước mặt ‘Nàng’.

Đây là một loại chiếu cáo, một loại biểu thị công khai, bất kể là ai, nếu muốn động đến nữ nhân phía sau, tất phải giẫm qua thi thể của hắn.

“Đừng quá liều mạng.” Một đạo lời nói u ám ngăn cản chém giết, thích khách đồng thời lui về phía sau ba trượng, đem hai người bao vây. Người nọ dường như là thủ lĩnh, xấc láo nói, “Vân Diễm, ngươi trốn cũng không thoát, không bằng đầu hàng đi, chúng ta đáp ứng không tổn thương tánh mạng của ngươi.”

“Ta thì sao? Cũng không tổn thương sao?” ‘Nàng’ nhàn rỗi tiếp lời hỏi.

Thủ lĩnh kia nói, “Ngươi giết mười mấy huynh đệ của chúng ta, cho dù là ta muốn thả ngươi, những huynh đệ khác cũng không chịu.”

Sát nghiệt quá nặng, đối với Ngũ Đố Bộ Lạc, loại người có thù tất báo này mà nói, cho dù là một cái mạng mà bọn chúng không mấy quan tâm, nhưng cũng là một cái cớ tốt để có thể vạn dặm đuổi giết.

‘Nàng’ nhún bả vai một cái, một vẻ mặt thật tiếc nuối, ngón tay va vào thắt lưng Vân Diễm, “Uy, ngươi không cần quản ta, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn, đã chảy nhiều máu như vậy, tiếp tục đánh nữa đối với ngươi sẽ bất lợi, ta coi bọn họ cũng không phải là muốn giết ngươi, là muốn ép ngươi thỏa hiệp sau đó nói chuyện một chút, đừng bỏ qua cho cơ hội này nha.”

Vân Diễm phun một bãi nước bọt, cực độ thô lỗ, cũng cực độ nam nhân, khinh thường nói, “Người và bọn rệp thì có cái gì để nói ? Bổn tôn là người có thân phận, nếu lan truyền đi ra ngoài sẽ tổn hao danh tiếng, đây không phải là sống không bằng chết sao?”

‘Nàng’ chậm rãi nửa ngồi, nâng lên cổ nhìn lên Vân Diễm, cặp con ngươi phiếm hồng kia có mấy phần thâm tình cũng có mấy phần kiên nghị.

Cho nên cũng cười theo, lạnh lùng, tuyệt mỹ nháy mắt mấy cái, “Nói hay lắm, ta cùng bọn rệp này cũng có thù hận không giải được, không chết không thôi. Xem ra hai chúng ta ít nhất còn có một điểm tương tự chính là mục tiêu.”

“Người chết là các ngươi mới đúng chứ.” Tên thủ lĩnh lại bắt đầu đung đưa nụ cười giả tạo, cái loại dùng nội lực phát ra tiếng nói bén nhọn làm cho người ta nghe nhịn không được nổi da gà, thậm chí ngay cả cú mèo sống trong núi rừng cũng vuốt cánh, kinh hãi bay đi.”Ngũ Đố thích khách nghe hiệu lệnh, giết! ! !”

‘Nàng’ nhìn đúng cơ hội, nhanh chóng hướng vị trí của tên thủ lĩnh bổ nhào qua giết hắn, nhưng đã bị bọn thích khách ở giữa không trung chặn trở lại. Bọn họ cũng chỉ dùng mấy chiêu đem nàng bức lui mà thôi, đợi xác định thủ lĩnh của họ đã thoát khỏi vòng chiến, bọn thích khách đồng thời lấy ra độc vật thường mang theo, hướng hai người họ ném tới.

“Chú ý, là vật sống, không thể dính vào người.” ‘Nàng’ rống to cảnh cáo.

“Dung, đừng có dùng tay đón, cầm chủy thủ ngăn lại.” Cơ hồ đồng thời cả hai đều lên tiếng, Vân Diễm không để ý thân mình, trong lòng tất cả đều là an nguy của nàng.

Tên thủ lĩnh trông thấy một màn như vậy dường như cảm thấy rất ý vị, từ trong lòng ngực móc ra một đôi con rắn nhỏ, là một trong ba loại cổ đứng đầu của Ngũ đố bộ lạc, là kịch độc thấy máu sẽ phát triển. Loại xà thiên này có đôi có cặp, khi một con chết, con khác sẽ tuyệt đối không sống một mình, bởi vì thật sự quá trân quý khó được, xưa nay hắn cũng không tùy tiện lấy ra dùng.

Hôm nay bỗng nhiên lại có loại hăng hái này, nếu như đôi tình nhân kia có thể chết dưới tay loại kịch độc này, cũng coi như một chuyện tốt.

Hai tay cầm hai xà, nhắm tới phía Vân Diễm cùng nữ nhân tên ‘Dung’ kia phiết tới, kia kịch độc trời sanh có linh tính, lập tức lĩnh hội động cơ của chủ nhân, mượn lực điều chỉnh tư thái, mở ra cái miệng nhỏ nhắn, đồng thời hướng lên phần da để lộ của hai người mà cắn.

Xà tính thích lạnh.

Kia xà đực nhận thấy được kiếm liệt hỏa trong tay Vân Diễm tản ra nồng đậm nóng bức, nên không dám tiến lên, quẩy đuôi thay đổi phương hướng, theo sát xà cái, chạy thẳng tới ‘Nàng’.

Hai đao đã phanh thây xà cái, ‘Nàng’ làm sao cũng không nghĩ tới con xà đực kia còn có thể lựa chọn đối tượng để cắn, trong lúc vội vã tránh không kịp.

Nhìn thấy xá cái chết thảm, dừng lại một chút nhưng trong nháy mắt đã phản ứng, đem độc tính toàn thân đè ép ở hàm răng phụ cận, gắng đạt tới muốn cùng ‘cừu nhân giết vợ’ đồng quy vu tận.

‘Nàng’ bên mép nổi lên cười khổ, thật là không nghĩ tới hôm nay lại muốn mạng tang, cũng không kịp cùng Tiểu Đồng và bảo bối nói lời vĩnh biệt, nhân sinh thay đổi rất nhanh, quả nhiên đoán không ra a.

Một cánh tay thon dài không chút do dự đưa đến chặn trước ngực ‘Nàng’, đối diện với hàm răng của độc xà, cách lớp quần áo, xà độc nổi điên lại còn đem một chút nọc độc rót vào trong cơ thể hắn, nhưng đã bị chủy thủ của ‘Nàng’ tàn bạo phanh thây thành bốn đoạn, một cước đá bay.

Vân Diễm thân thể mềm nhũn tê liệt ngã xuống, hắn tu luyện võ công vốn là thuộc tính hỏa, từ nhỏ đã từng uống qua một chút độc vật, để cho thân thể tự nhiên sinh ra kháng thể. Mặc dù xà độc này độc tính kịch liệt, nhưng lại không có lập tức lấy tính mạng của hắn.

‘Nàng’ ngón tay thật nhanh che lại mấy đại huyệt của Vân Diễm, ức chế máu lưu động, “Khốn kiếp, ai mượn ngươi xen vào việc của người khác, đưa tay qua làm gì, để cho ta thiếu ngươi nhân tình lớn như vậy, sau này làm sao trả?”

Vân Diễm trong mắt tất cả đều là nụ cười ấm áp, đôi môi xanh tím, đã nói không ra lời, thật sâu nhìn ‘Nàng’ trước mắt trở nên mờ ảo, tối sầm rồi lâm vào hôn mê.

Quanh thân chỉ còn lại một chút hóa khí là lực lượng bảo vệ cuối cùng của tâm mạch, kìm ở tay của Vân Diễm, cổ tay cơ hồ không cảm giác được bất kỳ hơi thở của sinh mệnh.

Đồ ngốc này, làm sao lại chẳng yêu quý tính mạng mình, ngay cả ‘Nàng’ đến tột cùng là ai cũng chưa có hiểu rõ, đã lấy mạng đổi lại sinh tồn của ‘Nàng’.

Thật khờ! ! ! Thật là khờ! ! ! !

‘Nàng’ không dám tùy tiện di động Vân Diễm, làm cho hắn duy trì tư thế tê liệt dựa vào cây khô, chậm rãi đứng lên.

“Ta đã từng đáp ứng qua một lão đầu, cuộc đời này có thể giấu sẽ giấu, tận lực không nên dùng thực lực chân chính. Đáng tiếc, lại phải thất tín.” ‘Nàng’ đem đôi chủy thủ ném ở một bên, cầm lên kiếm của Vân Diễm, cảm thụ được hóa khí của binh khí như gào thét.

Mạnh mẽ áp chế xương cốt để duy trì hình dáng nử tử làm cho ‘Nàng’ nhiều nhất chỉ có thể phát huy bảy phần công lực, còn dư lại cái kia ba phần vẫn thủy chung được giấu đi không sử dụng.

Vân Diễm không sống không chết hôn mê, hắn cũng không cần thiết giả bộ cho bất luận kẻ nào nhìn, cho nên thu hồi nội lực, thân thể phát ra một loạt tiếng rắc rắc giòn vang, ở trước mặt Ngũ Đố thích khách, từ một nữ tử xinh xắn biến thân thành nam nhân cao lớn cường tráng.

“Tối nay, người nhìn thấy cảnh nầy người, ai cũng không thể rời đi.” Nhan Dung cúi đầu, nhìn một cái Vân Diễm không có chút nào sinh khí, tức giận quắt mắt nói, “Nếu hắn chết, các ngươi toàn bộ cũng muốn chôn cùng.”

“Mới vừa rồi không phải nữ nhân? Tại sao lại biến thành nam nhân? ? ?” Các thích khách bàn luận xôn xao, đối với kỳ dị đột biến như vậy, phân không rõ ràng trạng huống lắm.

Âm trầm bóng đêm rốt cục bị gió thổi tản mát mây đen, ánh trắng sáng ngời bao phủ núi rừng, xuyên thấu qua từng tán lá là Nhan Dung thân thể phơi bày, từng mảnh quần áo vì hắn biến đổi mà rách rơi lả tả dưới tàng cây, bị gió thổi qua, chẳng biết đi đâu.

Trọng trọng vuốt thanh hỏa kiếm đỏ rực, Nhan Dung nói, “Bộ kiếm pháp kia chỉ có ngươi, thần binh mới có thể phối hợp, phát huy ra công lực hoàn mỹ nhất, tiếp nhận ta đi, ít nhất ở tối nay phối hợp với ta đưa bọn này xuống địa ngục, coi như là vì chủ nhân của ngươi báo thù.”

Liệt hỏa kiếm rung động mơ hồ như nghe được lời nói này, thế nhưng đã dừng lại gào thét.

Nhan Dung hài lòng gật đầu, mũi kiếm chỉ thẳng thủ lĩnh của thích khách, “Xà là của ngươi? Giao ra giải dược.”

Hoàng thanh ti xà được xưng là vua của các loại xà, có được là cực kỳ không dễ, hôm nay ở dưới mắt bị cái tên bất nam bất nữ này cắt thành vài đoạn, nỗi đau này cũng làm hắn đang run rẩy. Đừng nói hắn không có giải dược, cho dù là có, cũng sẽ không giao đi cứu Hỏa Thần giáo Vân Diễm. Cũng bất chấp giả thần giả quỷ cười quái dị, hắn cả giận nói, “Lập tức sẽ đưa ngươi đi xuống theo Vân Diễm, chờ đến trước mặt Diêm vương gia, hai người các ngươi còn cần gì giải dược sao.” Dùng lỗ mũi khinh thường hừ một tiếng, tay hắn chỉ vào Vân Diễm, “Trúng độc Hoàng thanh ti, Thiên vương Lão Tử cũng cứu không được, hết hy vọng rồi.”

Hắn vô cùng có tự tin, bao nhiêu cao thủ trên giang hồ nổi danh đều chết thảm dưới tay con rắn nhỏ này, chỉ cần bị cắn trung, sẽ không có thể may mắn thoát khỏi.

Nhan Dung nghiêm mặt, lắc đầu, “Ta không thích tay thúi của ngươi chỉ vào bằng hữu của ta, cho nên…” Một loạt tàn ảnh như quỷ mị xuất ra một đạo đường vòng cung, giơ tay chém xuống, một đoạn cánh tay bay ngang, hắn đã trở xuống bên cạnh Vân Diễm tiếp tục nói, “Bất kính, lấy ngươi một ngón tay .”

Tại chỗ hơn mười người, không ai thấy rõ hắn đến tột cùng là như thế nào đột phá vòng vây mà nhích tới gần thủ lĩnh, thậm chí liền thân thể cũng còn chưa cảm nhận được cái đau nhức tê tâm liệt phế kia, đã thấy cánh tay từng thuộc về hắn rời hắn mà đi.

A! ! tiếng kêu thảm thiết giờ mới ra khỏi miệng, lập tức lại bị hắn cắn chặc hàm răng cố nén, mồ hôi thành đoàn rơi lạnh ướt đẫm toàn thân, còn có phun ra máu tươi, từ miệng vết thương bắn tán loạn thật xa, “Không phải là chỉ lấy một ngón tay sao? Lão Tử cả cánh tay cũng bị mất.”

Nhan Dung xin lỗi vuốt vuốt mái tóc, “Ý không tốt, chém quá tay… . Đợi lát nữa lúc băm ngươi ra, ta sẽ chửa lại nhiều một chút.”

Đây là tiếng người sao? Hết lần này tới lần khác hắn còn nói như rất thật tình.

Làm cho người ta căn bản khống chế không được, đối với tên nam nhân lõa lồ này sinh ra cảm giác sợ hãi.

Hắn chỉ có một đoàn vải rách che lại bộ vị trọng điểm, tóc dài theo gió tung bay, đem các đồ trang sức mang trên người phát ra sáng ngời dưới trăng, thật là trang phục quỷ dị, thật là khí thế bá đạo, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai sẽ tin người như thế tồn tại.

“Một cơ hội cuối cùng, đưa ta giải dược!” Nhan Dung hướng tên đang đứng không vững kia được hai thủ hạ dìu lấy, ngoắc ngoắc ngón tay. Mặc dù thanh âm cũng không cao, nhưng người nghe cũng không tự chủ được run rẩy.

“Độc của nó, thế gian này không người nào có thể giải.” Thẳng đến lúc này, tên thủ lĩnh còn muốn đảo loạn thần trí Nhan Dung. Nhìn hắn đối với Hỏa Thần giáo Vân Diễm rất là quan tâm, mà quan tâm sẽ bị loạn, chỉ cần hắn vừa phân tâm, đến lúc đó người cạnh hắn đồng thời xuất thủ, hắn cũng không tin lấy không xong tánh mạng của Nhan Dung.

Nhan Dung nhẹ nhàng gật đầu, liệt hỏa kiếm hồng quang phảng phất đem cặp mắt của hắn cũng bị lây huyết sắc, “Đã như vậy, các ngươi nhất định cũng đi xuống trước chờ Vân Diễm đi, nếu là thật sự nhìn thấy hắn, giúp ta chuyển đạt rằng, ‘Dung’ thật xin lỗi hắn, kiếp sau nếu có cơ hội, trả lại hắn ân cứu mạng kiếp này.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.