Bé Con Thân Ái

Chương 43: Chương 43




Nói xong câu đó, Đậu Tranh ngừng thở, xê dịch tầm nhìn, không dám nhìn Cố Khái Đường.

Cố Khái Đường đứng ở nơi đó, kinh ngạc một hồi, biểu tình rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh. Câu trả lời của hắn rất đơn giản, giống như ban nãy, nói: “Xuống đi. Tôi phải đổi ga trải giường.”

Đậu Tranh yên lặng, giống như không nghe thấy, y nói: “Tôi đem Tiễu Dã đưa tới nhà bà nội. Trong nhà chỉ có hai người chúng ta, cậu muốn gì tôi cũng đều nghe lời. Cậu nói không trở về ăn trưa, nhưng tôi không ngờ tới buổi tối cậu cũng không trở về... cậu về sớm một chút thì tốt rồi, tôi... Tôi chờ cậu...”

Chân Đậu Tranh bắt đầu run lên, vãi cũng tê rần.

Y nói không nên lời, mà Cố Khái Đường cũng yên lặng.

Rượu thấm ướt trên bắp đùi Đậu Tranh bắt đầu chạy xuống, mùi hương tỏa ra khăó nơi, ngay từ đầu là dịch thể lạnh lẽo, dính lên da thịt, thoáng chốc nóng hừng hực.

Đậu Tranh rên rỉ một tiếng, chậm rì rì đứng lên. Quần bị đổ rượu vừa nặng vừa ướt, y tìm trái tìm phải, cũng không thấy đai lưng đâu, đành phải kéo quần bò lên giường.

Rất mất mặt. Chuyện này chính y cũng biết. Mỗi lần có thể lấy chút dũng khí như vậy, giả vờ như không có chuyện gì mở lời với Cố Khái Đường, nhưng chút dũng khí này còn lâu mới đủ cho y dây dưa lấy đối phương.

Nếu có thể khiến cho người đàn ông mà y thật lòng yêu thương này không chán ghét y, Đậu Tranh chết lặng nghĩ, bảoy làm gì y cũng làm.

Đậu Tranh uống quá nhiều, ý nghĩ hỗn loạn, trên mặt nóng kinh người.

Cố Khái Đường trầm mặc vén chăn lên, đơn giản nhìn tình hình đệm giường, so với hắn nghĩ còn loạn hơn, rượu thấm vào trong đêm, Cố Khái Đường bắt đầu cân nhắc chuyện mua một tấm đệm mới.

Đậu Tranh nhìn chằm chằm Cố Khái Đường, Cố Khái Đường không cần quay đầu nhìn lại đều có thể cảm thận được ánh nhìn nóng bỏng của người nọ.

Thanh âm của Đậu Tranh vì uống rượu trở nên khàn khàn, y cúi đầu gọi: “Hải Đường.”

Cố Khái Đường dừng lại động tác trong tay, nhưng không nói chuyện.

Đậu Tranh lại gọi một tiếng, Cố Khái Đường vẫn không trả lời.

Cho nên đây không phải cự tuyệt, chỉ là tạm thời không trả lời. Đậu Tranh vẫn hy vọng, y có thể đứng ở chỗ này chờ đợi Cố Khái Đường từ từ suy nghĩ.

Đậu Tranh y từ trước đến giờ chưa từng muốn Cố Khái Đường chịu trách nhiệm gì, điểm ấy có Tiễu Dã làm chứng. Loại chuyện vừa nhẹ nhàng, vừa không có hậu quả nguy hiểm gì như thế, tuy rằng bị cự tuyệt nhiều lần nhưng... vạn nhất đồng y một lần thì sao?

Đậu Tranh an ủi mình như vậy. Y chân trần đứng trên mặt đất, giống như kẻ phạm sai lầm, nhìn Cố Khái Đường đổi chăn đệm.

Cố Khái Đường vốn muốn làm đệm trải sạch sẽ một chút, thế nhưng trong đầu hắn còn suy nghĩ chuyện khác, cho nên không có cách nào chuyên tâm thu dọn, rái lại càng làm càng loạn.

Hắn đen ga trải bị Đậu Tranh làm cho lộn xộn ướt đẫm gạt xuống đất, có chút khó chịu vì người đàn ông vẫn yên lặng nhưng cảm giác tồn tại quá mạnh mẽ trong phòng. Cố Khái Đường nhắm mắt lại, nói: “...Cậu ra ngoài đi.”

Trái tim Đậu Tranh bị một bàn tay vô hình hung hăng bóp một cái, chua xót khó chịu đựng, y “nga” một tiếng, mờ mịt nhìn xung quanh, trong đầu trống rỗng. Y đứng tại chỗ ngơ ngác một hồi, muốn giải thích gì đó, đánh vỡ không khí ngột ngạt, khiến y dễ coi một chút, lại cảm thấy không còn cách nào cứu vãn, đành cúi đầu cấp tốc đi về phía trước.

Quần sắp rớt, Đậu Tranh dùng tay trái chật vật kéo. Y uống rượu, không thể bước thẳng, một chân mang dép đá phải giường, phát ra âm thanh nghe cũng thấy đau đớn, y cũng không hé răng.

Khoảng cách của hai người nhanh chóng thu hẹp, nhìn thẳng vào mắt Cố Khái Đường một cái, Đậu Tranh nhịn không được cúi đầ, cắn chặt răng không lên tiếng.

Cũng trong nháy mắt đó, Cố Khái Đường vươn tay hung hăn nắm lấy cánh tay Đậu Tranh.

Đậu Tranh xấu hổ quẩn bách nghĩ mau mau đi ra ngoài, đột nhiên tay bị nắm, tác dụng lực quá lớn, khiến cho y hầu như muốn ngã xuống. Bởi vì tâm tình kích động, Đậu Tranh thở dốc, hai mắt đỏ ngầu.

Cố Khái Đường hỏi: “Là đàn ông lại đi làm loại chuyện này, cậu không thấy xấu hổ sao?”

Đậu Tranh thấp hơn Cố Khái Đường một chút, cúi đầu, nghe xong lời này của Cố Khái Đường, mạnh mẽ ngẩng đầu lên, khí thế kinh người đối diện với Cố Khái Đường.

Y buông tay trái ra, quần “ba” một tiếng rơi trên đất, đồng thời nắm chặt sau gáy Cố Khái Đường, hung hăn cắn lên môi dưới của hắn,

Cố Khái Đường cảm thấy đau đơn, muốn tránh né về phía sau, còn chưa tránh Đậu Tranh đã thả ra.

Tay Đậu Tranh run rẩy dữ dội, sau khi buông Cố Khái Đường, y nhanh chóng cúi đầu nói: “Đương nhiên xấu hổ, tôi biết cậu... cậu khinh thường tôi. Nhưng còn một chút khả năng tôi cũng không muốn buông tay.”

“...” Cố Khái Đường sờ sờ môi dưới.

Đậu Tranh không dám nháy, thanh âm nhỏ như muỗi kêu, nói: “Tôi tuyệt không muốn bị cậu khinh thườn.”

Nói xong, Đậu Tranh mạnh mẽ đi về phía trướng. Nhưng quần dính rượu vừa ướt vừa nặng bám chặt lấy chân y. Nếu như tiếp tục sẽ ngã mạnh xuống.

Cố Khái Đường cố sức đỡ lấy y.

Đậu Tranh hung bạo đạp quần một cái, trong họng phát ra thanh âm khổ sở, Cố Khái Đường nhìn thấy quần lót ướt nhẹp của y, rượu từng giọt từng giọt rơi xuống, chảy trên đùi.

Cố Khái Đường phức tạp nhìn Đậu Tranh, mở miệng hỏi: “Cậu sao có thể làm đến mức này?”

Đậu Tranh một câu cũng nói không nên lời, y ngồi bệt xuống đất, thở hổn hển, chậm rãi khom người đi về phía cửa.

Đi tới cửa, Cố Khái Đường nắm cánh tay y lại.

Đậu Tranh chỉ mặc một lớp áo len, cổ áo bị kéo biếng dạng, y dùng tay kéo lại một chút, uay người lại nhìn chằm chằm Cố Khái Đường.

“Bởi vì tôi thích cậu, tôi yêu cậu...”

Vừa rồi Cố Khái Đường gạt chăn đệm xuống đất, bây giờ quấn lấy chân Đậu Tranh, y rút hai lần không được, mất hứng ngồi dưới đất, cả người nồng nặc mùi rượu.

Có thể là vì uống quá nhiều, cũng có thể vì quá mất mặt, Đậu Tranh có cảm giác tất cả máu trên người mình đều chảy lên đầu, fân xanh trên huyệt thái dương run bần bật, đầu y như muốn nổ tung.

Thế nhưng ngón tay lạnh lẽo, vừa đau đớn vừa tê dại, khiến y không nhịn được nắm chặt.

Đậu Tranh ôm lấy đầu, khàn giọng tức giận rít gào.

“Cậu ăn cơm với người phụ nữ khác, sao cậu dám? Sao cậu dám? Bọn họ... người phụ nữ khác cho cậu cái gì, tôi cũng có thể cho! Tôi yêu cậu hớn bất cứ kẻ nào, sao cậu không thể chọn tôi?!”

Cố Khái Đường đứng bên cạnh, nhìn Đậu Tranh ngồi dưới đất, phẫn nộ cùng cực.

Y thích Cố Khái Đường, trước khi đến Bắc Kinh, một mình nằm ở trên giường.

Ở nông thôn đêm hè nóng nực đến ngủ không được, Đậu Tranh nằm trên giường nghĩ, lúc này đây, y không còn màn gì nữa mà theo đuổi Cố Khái Đường. Thậm chí nghĩ như vậy năm lần bảy lượt...

Con người khi còn sống có lẽ chỉ có một cơ hội như vậy, nguyên ý buông thả tất cả, theo đuổi ái tình.

Nhưng Đậu Tranh chỉ có thể giới quan, không ai nói cho y biết phương pháp luận. Chân chính đối mặt Đậu Tranh mới biết được yêu đương không chỉ cần nhiệt tình mà càng cần phương pháp.

Y nguyện ý liều lĩnh như vậy, nhưng Cố Khái Đường thì sao? Hắn nguyện ý không?

Đậu Tranh nguyện ý từ bỏ tất cả, nhưng trong mắt Cố Khái Đường nói không chừng chỉ thêm gánh nặng.

Cố Khái Đường nhìn Đậu Tranh, nhãn thần tối tăm, lạnh lùng. Hắn không bị mùi rượu trong phòng ảnh hưởng tâm tình một chút nào, Cố Khái Đường đứng một hồi, vương tay nắm lấy cổ tay Đậu Tranh.

Đậu Tranh xấu hổ và giận dữ đến cực điểm, không muôn để Cố Khái Đường nhìn thấy dáng dấp bây giờ của mình. Hai chân y vô lực, khuỵu xuống. Nhưng không thể chống lại lực đạo của Cố Khái Đường, bị hắn nắm cổ tay lôi đứng dậy.

Sau đó Cố Khái Đường đè phía sau một cái, đem Đậu Tranh đặt trên tường.

Hai tay Đậu Tranh bị khoanh thành hình chữ thập đặt trên tường, y không phải không giãy ra được, chỉ không dùng sức. Dưới ánh đèn, khuôn mặt y bị Cố Khái Đường nhìn rõ ràng.

Đậu Tranh đem ánh mắt trốn tránh nhìn về phía sau, thân thể kích động run rẩy.

Xem đi, mỗi một động tác của Cố Khái Đường đều ảnh hưởng to lớn đến Đậu Tranh.

Đậu Tranh khẩn trương nuốt nước bọt, mặt đỏ tới mang tai.

Chợt nghe Cố Khái Đường nói: “...Cậu thật sự rất bẩn.”

Đậu Tranh thân thể cứng đờ, giống như bị tạt một chậu nước lạnh. Bởi vì bị cánh tay che mặt cho nên không nhìn thấy vẻ mặt của hắn.

“Cái gì... cái gì?”

“Lần đầu tiên nhìn thấy cậu, cậu ở chỗ trạm xe lửa tùy tiện đi tiểu.”

“Tôi...”

“Ở nhà tôi.. cậu còn mặc quần áo của tôi... thủ dâm.”

Đậu Tranh gấp rút hô hấp, bắt đầu giãy dụa. Cố Khái Đường buông cổ tay y ra, Đậu Tranh hai tay chống lấy tường.

Đậu Tranh muốn gào thét, muốn trốn tránh, mặt y nóng đến sắp nổ tung.

Cố Khái Đường nhíu mày, nói tiếp: “Cậu không mang vớ trèo lên giường củaa tôi, còn ngồi trên đó uống rượu. Cậu ôm gối đầu của tôi, cái này còn không tính. Tôi còn biết cậu liếm cái thìa tôi dùng qua, Đậu Tranh, cậu rất bẩn.”

Đậu Tranh vừa thẹn vừa vội, há miệng muốn nói cái gì, cuối cùng lại nói không nên lời. Hầu hết của y cuộn xuống, vẻ mặt nhăn nhó nghe Cố Khái Đường nói, sau đó ngẩng đầu, trong mắt đều là thống khổ.

Cố Khái Đường bất vi sở động, hắn cầm lấy cổ tay Đậu Tranh, đề phòng y giận dữ rời đi.

Cố Khái Đường thanh âm bình tĩnh, nhẹ giọng nói: “Còn muốn tôi nói ra sao? Tôi nghĩ cậu không có giáo dục, không biết suy nghĩ, ấu trĩ muốn chết, không có trách nhiệm, không nghĩ hậu quả. Ngay cả chuyện cậu thích tôi, tôi cũng cảm thấy phiền phức.”

Biểu tiền trên mặt Đậu Tranh đều không thể chống đỡ được nữa, y cúi đầu, hơi thở mong manh, giống như rên rỉ: “...Đừng nói nữa, mẹ nó, tôi đều sớm biết.”

Cố Khái Đường nói: “Tôi là người như vậy, cậu hiểu rõ chưa? Cậu bị bề ngoài của tôi che mắt, hời hợt nói thích tôi... Cậu không cảm thấy rất vô nghĩa sao?”

Đậu Tranh nhìn sâu vào Cố Khái Đường, trong phòng an tĩnh một hồi.

Cố Khái Đường cũng nhìn Đậu Tranh như thế.

Đậu Tranh mím môi, làm động tác nuốt xuống, hai mắt y đỏ lên, trong đôi mắt có một tầng hơi nước.

Hai người đối mặt nhìn nhau, không ai nói một lời.

Cho nên khi Đậu Tranh hít vào một ngụm khí lanhk. Y phát ra tiếng hít vào giống như vô cùng đau nhức, vương cánh tay ôm lấy cổ Cố Khái Đường.

Cố Khái Đường không tránh đi, biểu tình cũng chưa từng thay đổi.

“Tôi...” Đậu Tranh nhẹ giọng nói, “Tôi không phải thích vẻ bề ngoài của cậu.”

Nói xong, Đậu Tranh nhẹ nhàng dùng mặt cọ cọ lỗ tai Cố Khái Đường.

Ngứa, rất ngứa.

Lỗ tai Cố Khái Đường chưa từng bị người khác chạm vào thân mật như vậy, nhưng hắn vẫn không động đậy.

“Tôi vốn nghĩ cậu sẽ... nhưng không ngờ cậu sẽ phản cảm như thế!” Đậu Tranh ngừng một chút, không cam lòng hét lên, “... Quên đi.. Ha, không không có gì đáng nói. Yên tâm, tôi sau này sẽ không như vậy nữa.”

Đậu Tranh nghiên răng nghiến lợi nói xong mấy câu đó, nước mắt nóng hổi trên khóe mi trong nháy mắt rơi xuống cổ. Y nhắm mắt, biểu tỉnh buông lỏng, tựa trên tường.

“Nhưng mà cậu có thể quên chuyện này đi không? Đừng chán ghét tôi, giống như... giống như khi chúng ta học cao trung.”

Đến nước này rồi Đậu Tranh còn muốn để lại cho hắn một chút ấn tượng tốt sao?

Lời nói Cố Khái Đường đả thương lòng người như vậy. Suy bụng ta ra bụng người, nếu có ai dám nói với Cố Khái Đường những lời như hắn nói với Đậu Tranh, mặc kệ người nọ là ai, Cố Khái Đường nhất định kiên quyết không cùng đối phương gặp lại.

Cũng bởi vì biết sẽ như vậy, lúc Cố Khái Đường nói ra, nội tâm dày vò và mặt ngoài trấn tĩnh đấu tranh kịch liệt.

Kết quả lại như vậy. Lúc Cố Khái Đường hỏi Đậu Tranh sao có thể làm đến mức này, kỳ thực hắn căn bản không cần câu trả lời.

Người hỏi vấn đề này đã không còn cái gì chưa rõ ràng nữa.

Cố Khái Đường thở dài, nói: “Đậu tranh...”

Đậu Tranh mở miệng, nhưng nghẹn ở yết hầu, không nói nên lời.

“Kỳ thực tôi rất ích kỷ, cũng rất lạnh lùng.”

Trong nháy mắt đụng tới tay người nọ, Cố Khái Đường còn cho rằng mình đang cầm khối băng. Trong phòng nhiệt độ không thấp, cho dù Đậu Tranh không mặc quần đứng một hồi, nhưng sẽ không đến nỗi lạnh tới như vậy.

Cố Khái Đường nghĩ, Đậu Tranh y... nhất định là rất sợ hãi.

Tay Đậu Tranh cứng đờ, giống như nam châm dính lên.

Cố Khái Đường để mặc y cầm lấy, thanh âm của hắn không hề sắc bén.

“Tôi không phải người tốt. Ít nhất, tôi không tốt như cậu nghĩ.”

Dừng một chút, lại nói tiếp: “Như vậy, cậu còn thích tôi sao?”

Đậu Tranh run rẩy đến răng cũng lạch cạch. Y biết Cố Khái Đường không phải loại người thích đùa giợn, nhưng chẳng biết tại sao nghe như vậy vẫn cảm thấy sợ hãi. Đậu Tranh chậm rãi tiếng đến trước mặt Cố Khái Đường, y nhìn bờ môi của hắn, lấy dũng khí, khẩn trương đến mức trái tim sắp nhảy ra...

Đậu Tranh nhẹ nhàng hôn lên môi dưới của Cố Khái Đường, giống như sợ bị cự tuyệt, cấp tốc rời ra, sau khi thuận lợi hôn được lại bắt đầu sững sờ.

Một lát sau Đậu Tranh mới phản ứng. Y chăm chú nhìn Cố Khái Đường nói: “Tôi yêu cậu.”

Nói xong Đậu Tranh thử thăm dò lần nữa, chỉ cần Cố Khái Đường có một chút động tác tránh né, y sẽ lập tức dùng lại.

Cố Khái Đường biểu tình ôn hòa, vương tay kéo Đậu Tranh.

Đậu Tranh cả người cứng ngắc.

Nếu như không uống nhiều như vậy, y sẽ phát hiện ra, thân thể Cố Khái Đường cũng giống như mình, bởi vì khẩn trương mà run rẩy.

Cố Khái Đường một tay ôm lấy sau gáy Đậu Tranh, một tay giữ hông y, nhẹ nhàng vuốt ve. Cố Khái Đường do dự thấp giọng nói: “Cho tôi một chút thời gian...”

“...Nếu như là cậu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.