Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!!

Chương 200: Chương 200: Đã quên




[Trò chơi kết thúc]

[Chúc mừng người chơi “Da Da Hạ”, “Tế Phẩm Tuế Nguyệt” thành công hoàn thành trò chơi.]

[Nhiệm vụ: Quan Tài]

[Điểm tích lũy: Vì người chơi đã giải quyết Bug, đặc biệt khen thưởng “Da Da Hạ” thêm +10 điểm tích lũy, tổng điểm tích lũy hiện có là: 22]

Hạ Nhạc Thiên có chút căng thẳng, tim cũng đập nhanh hơn.

Trò chơi làm vậy là có ý gì?

Không lẽ đã nhận ra trên người cậu có bàn tay vàng giống như Bug sao?

Hạ Nhạc Thiên không ngồi yên được, vội vàng mở khung trò chuyện với Thích Lệ Phi.

[Da Da Hạ: Thích Lệ Phi, điểm tích lũy của tôi hình như không đúng lắm, nói tôi cố ý giải quyết Bug trò chơi nên khen thêm mười điểm tích lũy, có phải nó đã phát hiện chuyện gì không?]

Nó ở đây là chỉ đôi mắt khổng lồ trên không trung kia, cũng chính là quy tắc trò chơi.

Ngay sau đó, Thích Lệ Phi trả lời.

[Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần: Mỗi quy tắc của từng thế giới đều không thể phát hiện Bug, Bug là sự tồn tại đặc thù, nó chỉ nhận ra cậu đã giúp nó giải quyết gì đó, nên mới sẽ cố ý khen thưởng.]

Hạ Nhạc Thiên vẫn có chút không yên lòng.

[Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần: Đừng lo, quy tắc sẽ không phát hiện.]

Nhìn dòng chữ này, tim Hạ Nhạc Thiên bỗng đánh cái thịch, cậu nhớ lúc còn ở trong trò chơi, cặp mắt khổng lồ giữa không trung hình như đang tìm tòi cái gì đó, nhưng sau đó lại biến mất.

Giống hệt như lời Thích Lệ Phi nói.

Cho dù là quy tắc cũng không thể phát hiện Bug, chỉ có Thích Lệ Phi mới có thể -- không đúng, hình như Thích Lệ Phi cũng nhìn thấy Bug.

Nhưng nếu không nhìn thấy, tại sao Thích Lệ Phi lại ngụy trang thành người chơi?

Hạ Nhạc Thiên cẩn thận nhớ lại cảnh tượng Bug xuất hiện, phát hiện đều là Bug chủ động xuất hiện, Thích Lệ Phi mới có thể ra tay tiêu diệt Bug.

Nghĩ đến đây, cậu lại nghĩ tới bàn tay vàng trên người mình, trong lòng có một phỏng đoán không tốt lắm.

Bàn tay vàng của cậu -- có khi nào cũng là một Bug không?

Vì vậy nên quy tắc trò chơi và Thích Lệ Phi đều không phát hiện ra nó, cũng giải thích được nguyên nhân vì sao bàn tay vàng của cậu có thể cắn nuốt Bug.

Bởi vì, bàn tay vàng của cậu, cũng là Bug.

Chỉ là không biết vì sao nó lại biến thành “thiết bị gian lận” của mình, giấu sâu bên trong cơ thể, sợ bị Thích Lệ Phi phát hiện, có thể kiên nhẫn chờ đến khi Thích Lệ Phi không có mặt mới dám cắn nuốt Bug khác.

Vậy thì lại có vấn đề mới.

Bug -- rốt cuộc là cái gì?

Phải biết rằng trò chơi này như thế cường đại, vì cái gì sẽ xuất hiện loại này liền quy tắc trò chơi đều không thể nhận thấy được đáng sợ lỗ hổng đâu?

Hạ Nhạc Thiên không dám tiếp tục hỏi Thích Lệ Phi, đành nói lời cảm ơn rồi quay lại xem Bảng Xếp Hạng.

Trên Bảng Xếp Hạng, “Da Da Hạ” vẫn chiếm vị trí hạng nhất như cũ.

Chỉ khác ở chỗ, bên phải của ID tên đã biến thành:

[Da Da Hạ]--[1/22]

Mà người chơi đứng thứ hai vẫn là người Hạ Nhạc Thiên nhìn thấy lúc trước, bên phải ID của đối phương cũng xuất hiện biến hóa.

[Gothic Sứ Giả]--[2/17]

Hạ Nhạc Thiên lộ ra chút kinh ngạc.

Người chơi Gothic Sứ Giả này vào Thi Đấu Xếp Hạng hai lần liên tiếp, hơn nữa đều sống sót ra ngoài.

Bởi vậy có thể thấy được thực lực của đối phương không thể khinh thường.

Đồng thời cũng khiến Hạ Nhạc Thiên cảm thấy gấp gáp, tuy rằng số điểm Sinh Tồn là một chỉ tiêu để sắp xếp vị trí trên Bảng Xếp Hạng, nhưng chủ yếu vẫn dựa vào điểm tích lũy.

Nếu Hạ Nhạc Thiên muốn bảo trì hạng nhất, nhất định phải không ngừng tham gia Thi Đấu Xếp Hạng, nếu không, vi trí nhất bảng sẽ bị Gothic Sứ Giả cuỗm mất.

Đến lúc đó muốn đoạt lại chỉ sợ càng khó khăn.

Trần Đỉnh cũng đang nhìn Bảng Xếp Hạng, khẽ hít sâu một hơi: “Người chơi này lại tham gia Thi Đấu Xếp Hạng thêm một lần nữa.”

Phải biết rằng chỉ trong khoảng thời gian ngắn, đã có vài người chơi có tên trên Bảng Xếp Hạng đã chết trong Thi Đấu Xếp Hạng, nhưng người này lại tham gia liên tục hai lần, thậm chí còn sống sót ra ngoài, mắt thấy sắp vượt qua cả hạng danh.

Hạ Nhạc Thiên ngẩng đầu, thấy Trần Đỉnh cũng chú ý tới người chơi hạng hai này, bèn nói: “Anh biết người này sao?”

Trần Đỉnh lấy lại tinh thần, lắc đầu: “Không quen biết, nhưng tôi có nghe người chơi khác nói về người này, bọn họ nói người này rất đáng sợ.”

Bùi Anh lộ vẻ lo lắng, nhưng vẫn là không nói gì.

Bầu không khí có chút yên lặng, Trần Đỉnh không thể không nói sang chuyện khác, hỏi: “Đúng rồi, Thi Đấu Xếp Hạng khác gì trò chơi bình thường vậy?”

Hạ Nhạc Thiên nói: “Không có gì khác nhau, chẳng qua độ khó khăn quả thật cao hơn trò chơi bình thường một chút, hơn nữa điểm tích lũy cũng không cố định, sẽ căn cứ vào biểu hiện của người chơi để tiến hành tổng hợp đánh giá chấm điểm.”

Trần Đỉnh và Bùi Anh nghe xong thì liếc mắt nhìn nhau, vô cùng trầm trọng.

Tiếp đó, Hạ Nhạc Thiên kể tất cả mọi chuyện mình gặp trong trò chơi cho Trần Đỉnh cùng Bùi Anh, chỉ giấu chuyện gặp phải Bug và Thích Lệ Phi.

Tuy rằng Hạ Nhạc Thiên và bọn Trần Đỉnh đã quyết định trở thành đồng đội, nhưng một ít chuyện vẫn không thể kể hết cho đối phương.

Sau khi Trần Đỉnh và Bùi Anh nghe xong, đều có chút suy tư.

Trần Đỉnh cảm thấy không thích hợp, chần chừ nói: “Tuy khó khăn trong trò chơi quả thật rất cao, nhưng cũng không thể khiến vài người chơi trên Bảng Xếp Hạng đều chết ở bên trong.”

Có thể đề tên lên Bảng Xếp Hạng, tuyệt đối không phải là dạng tầm thường hời hợt.

Hạ Nhạc Thiên nhíu mày, không lẽ liên quan đến Bug?

Dĩ nhiên cũng không hoàn toàn tại Bug gây nên, Hạ Nhạc Thiên còn có chút hoài nghi nguyên nhân là do bàn tay của con người, cậu trả lời: “Mỗi người chơi trên Bảng Xếp Hạng đều có quan hệ cạnh tranh, trò chơi cũng không cấm người chơi tàn sát nhau trong trò chơi, cho dù cấm thì cũng có rất nhiều biện pháp giết chết đối phương.”

Trần Đỉnh cũng nghĩ đến điểm này, giọng nói cũng trở nên nặng nề: “Cứ như vậy, chẳng những chúng ta phải vắt óc tìm kiếm đường sống, còn phải đề phòng người chơi khác, đặc biệt là người chơi có tên trên Bảng Xếp Hạng.”

Dù sao thì chỉ cần giết chết người chơi có tên phía trên mình, là có thể nhảy thêm một bậc, càng đến gần hạng nhất.

Đây là cám dỗ khiến cho người chơi đỏ mắt, có thể hoàn toàn đánh mất nhân tính, biến thành ác ma còn đáng sợ hơn cả quỷ.

Chỉ là đáng tiếc cho những tân nhân ngây ngốc tham gia Thi Đấu Xếp Hạng, tất nhiên sẽ trở thành vật hi sinh trong cuộc tranh đấu của những người chơi lâu năm.

Trần Đỉnh lẩm bẩm: “Hy vọng những tân nhân sẽ không ngốc như vậy.”

Hạ Nhạc Thiên không đáp lời, ánh mắt đảo qua giường bệnh giữa phòng, phía trên là khăn trải giường trắng tinh sạch sẽ.

Chỉ có người chơi trong phòng mới biết, trên chiếc giường này đã từng nằm một người sống sờ sờ.

Nhưng bởi vì trò chơi thất bại nên bị xóa sạch dấu vết, biến mất hoàn toàn.

Hạ Nhạc Thiên chậm rãi siết chặt tay, đáy mắt tràn đầy lửa giận.

Sớm muộn gì cũng có một ngày, cậu nhất định sẽ tìm ra hung thủ giết chết Đường Quốc Phi, nếu Đường Quốc Phi kích phát điều kiện giết người của lệ quỷ mà bị nó giết chết, Hạ Nhạc Thiên sẽ không tức giận như vậy, cậu chỉ cảm thấy thương tâm và áy náy.

Là do cậu không thể ngăn cản Đường Quốc Phi một mình vào trò chơi, không thì mọi chuyện sẽ không đến nỗi này.

Nhưng nếu trên ngực Đường Quốc Phi không có thanh đao kia, Hạ Nhạc Thiên hoàn toàn có thể dùng sinh cơ hoàn để cứu hắn.

Trần Đỉnh và Bùi Anh thương lượng một hồi, quyết định tĩnh dưỡng thêm một ngày ở bệnh viện, bởi vì chỉ còn mười ngày nữa là đến thời hạn tiến vào trò chơi mỗi tháng một lần.

Bọn họ cần phải chuẩn bị sẵn sàng.

Còn Hạ Nhạc Thiên hoàn toàn có thể xuất viện, ngay cả bác sĩ cũng tỏ vẻ trạng thái hiện giờ của cậu rất khỏe mạnh, ngay sau đó cậu làm thủ tục xuất viện, nói với Trần Đỉnh: “Tôi muốn đến thành phố của Đường Quốc Phi, ngày mai sẽ về hội hợp với hai người.”

Trần Đỉnh gật đầu, “Cũng được.”

Hạ Nhạc Thiên xoay người rời đi, Trần Đỉnh bỗng nhiên gọi lại, “Vương Tiểu Minh!”

Hạ Nhạc Thiên nghi hoặc quay đầu, “Chuyện gì?”

Trần Đỉnh nghiêm túc nhìn cậu, từng câu từng chữ chậm rãi nói: “Chuyện này không phải lỗi của cậu, tôi nghĩ Đường Quốc Phi cũng không muốn nhìn thấy cậu khổ sở.” Sau khi nói xong, hắn gật đầu: “Đi sớm về sớm.”

Hạ Nhạc Thiên hơi hơi thất thần một giây, “Được.”

Cậu biết rõ hơn ai hết, Đường Quốc Phi không muốn thấy cậu đau lòng, cũng biết Trần Đỉnh nói những lời này là vì lo cậu sẽ quá mức tự trách, tinh thần sẽ căng thẳng áy náy không thể bình tĩnh.

Nhưng là rõ ràng cậu có thể cứu Đường Quốc Phi.

Cũng chính vì vậy, cậu mới cảm thấy tự trách, nếu con người có thể khống chế được cảm xúc của mình, vậy còn xem là người sao?

Hạ Nhạc Thiên rời khỏi bệnh viện, mua vé đi đến quê hương của Đường Quốc Phi.

Khi Đường Quốc Phi trở thành người chơi đã từng nói nếu có một ngày hắn xảy ra chuyện không may, hy vọng Hạ Nhạc Thiên có thể đi thăm cha mẹ của hắn.

Khi đó Hạ Nhạc Thiên còn tự nhủ sẽ không để Đường Quốc Phi chết trong trò chơi, nhưng không ngờ lời nói của Đường Quốc Phi lại thành sự thật.

Ngồi trên xe lửa, Hạ Nhạc Thiên nghiêng đầu nhìn phong cảnh lướt nhanh bên ngoài cửa sổ, trong lòng phẳng lặng như nước.

Trong xe lửa tràn ngập âm thanh nói chuyện ồn ào, thỉnh thoảng còn có mùi mì gói và mùi chân thối phiêu đãng xung quanh, đối với Hạ Nhạc Thiên có ngũ cảm vô cùng nhạy bén mà nói, đây là một chuyện rất bối rối.

Cũng may chỉ còn ba mưới phút nữa là đến nơi, hơn nữa chỉ cần Hạ Nhạc Thiên không chăm chú ngửi những mùi hương này, kỳ thật cũng còn nhẫn nại thêm một lúc.

Rất nhanh, xe lửa đến trạm dừng.

Hạ Nhạc Thiên bắt xe đến tiểu khu Hạnh Phúc, sau đó đứng dưới lầu hỏi thăm người khác về tình huống của cha mẹ Đường Quốc Phi.

Người dân trong tiểu khu thấy Hạ Nhạc Thiên mặt mũi trắng trẻo khí chất sạch sẽ, cũng buông lòng cảnh giác, nhiệt tình trả lời: “Cháu hỏi ông Đường à, hai vợ chồng sống cũng khá tốt, lúc này có lẽ bọn họ đang bọn họ tản bộ trong công viên, cháu có thể đến đó tìm hai người họ.”

Hạ Nhạc Thiên nói cảm ơn, dạo trong tiểu khu mấy trăm mét thì dừng lại, nhìn thấy hai vợ chồng trung niên ngồi trên ghế đá cách đó không xa.

Chỉ nhìn thoáng từ xa, Hạ Nhạc Thiên đã nhận ra hai người.

Cậu không đi qua, chỉ đứng tại chỗ lẳng lặng nhìn.

Đôi vợ chồng trung niên này đã hoàn toàn quên mất họ từng có một đứa con trai, tuy rằng có hơi nghịch ngợm nhưng vô cùng hiếu kính cha mẹ, đối với bạn bè cũng đủ nghĩa khí.

Tuy đã quên mất chuyện không nên quên, nhưng đối với đôi vợ chồng trung niên này mà nói, bọn họ sẽ không cần chịu nỗi khổ tuyệt vọng kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, ngược lại yên bình trò chuyện cùng nhau.

Hạ Nhạc Thiên đứng một lúc thì quay người rời đi.

Đôi vợ chồng trung niên cũng chú ý tới bóng lưng của Hạ Nhạc Thiên, bà Đường nói: “Thật kỳ quái, sao tôi lại cảm thấy đứa nhỏ này hơi quen mắt nhỉ?”

Người đàn ông trung niên lắc đầu: “Đừng nói hươu nói vượn, sao có quen biết được.”

Người phụ nữ tức giận đẩy vai ông: “Ông già thô tục ngó trước quên sau như ông thì biết cái gì.”

Nói tới đây, bỗng nhiên bà lộ ra vẻ mặt thất thần, lẩm bẩm: “Lão Đường, ông nói xem có kỳ lạ không, có đôi khi tôi cảm thấy...... Hình như mình mất đi cái gì đó, cái gì đó rất quan trọng.”

Người đàn ông được gọi là lão Đường cũng trầm mặc theo, “Không giấu gì bà, mấy ngày nay tôi cũng có loại cảm giác này, nhưng bà xem, trong nhà chúng ta có mất gì đâu.”

Bà Đường ngơ ngẩn sờ lên mặt, phát hiện mình đã rơi lệ từ khi nào, trong lòng cực kỳ bi thương.

Rốt cuộc bà đã mất đi cái gì, mới có thể khổ sở như vậy.

“Đừng nghĩ nữa, chúng ta nhanh nhanh về nhà đi.” Ông Đường đỡ bà đứng lên.

Hai người chậm rãi đi về nhà, bỗng nhiên điện thoại của ông có một tin nhắn đến, thẻ ngân hàng của ông được chuyển vào một trăm vạn, làm ông giật mình định báo cảnh sát, chắc chắn có người chuyển sai tiền rồi.

Không ngờ lại có một tin nhắn từ dãy số xa lạ gửi đến, chỉ có ngắn ngủn mấy câu: [Tuy rằng hai bác đều đã quên, nhưng số tiền này là chuyển cho hai bác, có người nhờ cháu gửi lời xin lỗi vì không thể báo hiếu cho hai bác, thật sự xin lỗi.]

Lão Đường nhìn tin nhắn này, cuối cùng nhịn không được bật khóc thành tiếng, vô cùng thương tâm.

***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.