Báo Cáo Nhiếp Chính Vương: Thái Tử Muốn Nạp Phi

Chương 57: Chương 57: Soái ca mời đến cây đại thụ nhân duyên




Edit: mô mô

Rốt cuộc bọn họ cũng không có hé răng nói câu này ra. Tuy rằng đấy coi như là đáp lễ Lạc Tử Dạ nhưng cũng tương đương với việc mạo phạm Phượng Vô Trù.

Mà Lạc Tử Dạ sau khi nói câu nói kia vẫn còn đang ở trạng thái kích động, cảnh tượng trước mắt như thế nào hầu như không biết, cũng hìan toàn không biết bản thân mình đã dựa nửa người vào Phượng Vô Trù. Đã thế còn vươn một bàn tay ra chỉ vào ba người bọn họ, kích động điên cuồng cười, khoé mắt không ngừng trào ra nước mắt.

Mà ba người đang đánh nhau kia không biết có phải bị điệu cười của nàng làm cho sởn tóc gáy hay không mà đồng loạt dừng động tác, cùng quay đầu lại nhìn Lạc Tử Dạ. Thập phần nỗ lực mà nhớ lại xem lúc bọn họn bắt đầu đấu đã xảy ra sự việc buồn cười gì có thể khiến nàng kích động đến như thế. Bọn họ thật sự không thể hiểu được, liền tính là bọn họ vì Long Mạch nên mới đánh nhau như vậy còn Lạc Tử Dạ vì khinh bỉ bọn họ vì Long Mạch mà tranh dành nhau đến đầu rơi máy chảy mà bật cười thì bọn họ còn lí giải được nhưng cho dù là vậy thì cũng không cần cười khoa trương đến vậy chứ?

“ Ai u... ta tích cái mẹ!” Lạc Tử Dạ cười điên cuồng, phun ra một đống từ ngữ không biết ở đâu ra.

Cười ngây ngô một lúc thì vẫn không nhịn được chụp đùi vài cái. Cái để Diêm Liệt cảm thấy vui mừng chính là tuy rằng hắn cùng mấy người kia giống nhau đều đang nỗ lực nhớ lại xem có điểm gì khiến cho thái tử kích động đến vậy nhưng cũng không tìm được nhưng bù lại thái tử đã biết tự gíac vỗ đùi của chính mình không tiếp tục vỗ đùi vương nữa.

Nhưng lúc Lạc Tử Dạ vỗ một cái nặng nề vào chân mình thì mới cảm thấy cái chân của mình đau muốn chết. Nàng ngẩn người, cẩn thận nhớ lại một chút thì bắt đầu thấy có điểm kì quái, vì sao vừa nãy nàng vỗ chân lại không có đau như vậy? Nàng lại hoàn toàn không biết rằng mấy cái vỗ vừa nãy toàn bộ đều được Phượng Vô Trù hưởng hết.

Lúc này Lạc Tử Dạ mới miễn cưỡng ngừng cười.

Phượng Vô Trù hít sâu một hơi quét mắt nhìn nàng, cảm thấy trạng thái trước mắt của mình đại để là không tốt lắm. Một tay đem Lạc Tử Dạ ở trong lồng ngực ném văng ra, sau đó mới từ từ bước ra khỏi chỗ ẩn nấp. Đôi tay của hắn khoanh ra phía sau, ưu nhã ngạo mạn đi trước. Ở trong mắt của Lạc Tử Dạ thì lại bộ dạng trang bức thường thấy của hắn.

Long Ngạo Địch thấy hắn bước đến thì lập tức cúi đầu hành lễ:“ Nhiếp Chính Vuóng điện hạ, mạt tướng bảo hộ Quốc Tự thất bại, mong ngài trách phạt!”

Hiên Thương Dật Phong đứng một bên thấy vậy thì hơi hơi mỉm cười. Chậm rãi thu lại trường kiếm trong tay tra vào vỏ kiếm, cực kì đạm nhiên mà nhìn Phượng Vô Trù.

Mà sắc mặt của Minh Dận Thanh thì lad trắng xanh đan xen nhau. Rốt cuộc vẫn là vì ở địa bàn của người khác mà tranh đoạt đồ vật, bị chủ nhân phát hiện cũng không phải là việc quang minh lỗi lạc gì cho cam. Đúng vậy, tuy rằng hoàng đế Thiên Diệu là Lạc Túc Phong nhưng người cầm quyền lại là Phượng Vô Trù.

Nhiếp Chính Vương điện hạ nghe xong lời này thì im lặng một lát sau đó mới chậm rãi phun ra một câu cho thấy thái độ cùng lập trường của chính mình:“ Cô chỉ phụ trách hiến tế lần này, sự tình của Long Mạch không có quan hệ gì với cô cả! Chuyện này Long tướng quân vẫn nên bẩm báo lên hoàng thượng. Còn tối nay là do cô nhan rỗi không có việc gì lièn chạy ra đây xem náo nhiệt mà thôi!”

Hắn nói xong lời này thù ấn đường của hắn cũng không tự chủ được mà giật nhẹ vài cái. Sao hắn lại không biết bản thân mình từ lúc nào đã bắt đâu có lòng hiếu kì trầm trọng như vậy? Chẳng qua là muốn biết mục đích của Lạc Tử Dạ có phải là vì quyền vị cùng Long Mạch cho nên hắn mới chạy theo nàng thôi. Này cũng thật là...

Còn không thể hiểu được bị Lạc Tử Dạ đang cười như bị điên vỗ đùi một trận. Này cũng thật là...

Càng quỷ dị nhất chính là mãi cho đến giờ hắn cũng chỉ biết là dâm ý của Lạc Tử Dạ là việc đáng khinh nhưng cụ thể là việc gì hắn lại không thể nào đoán được.

Mà Lạc Tử Dạ lại nhìn thấy sau khi Phượng Vô Trù xuất hiện, tổ đội tình tay ba kia hoàn toàn dừng động tác đánh nhau lại, không hề tiếp tục náo loạn nữa. Phảng phất giống như sau khi nhìn thấy đệ nhất tổng tiến công xuất hiện những người khác đều tự giác mà an tĩnh lại. Nhưng mà nghĩ tới đây Lạc Tử Dạ lại cười không nổi, bởi vì nàng cực kì, cực kì muốn làm tổng tiến công...

Mà lời này của Phượng Vô Trù vừa ra liền biểu lộ chuyện này hắn hoàn toàn không muốn quản. Cho dù việc hắn nửa đêm không chịu đi ngủ, cùng Lạc Tử Dạ chạy đi nhìn lén tự nhiên cũng bởi vì thực lực cùng địa vị của hắn mà không ai dám xen vào.

Nhưng Hiên Thương Dật Phong thật ra lại dừng một chút, sau đó nhìn thoáng ra cửa động nhìn người đã qui tiên Định Viễn đại sư. Nhin thấy sắc mặt của đối phương hơi hơi uể oải liền biết nội lực của hắn đã bị lấy đi. Mà trong thiên hạ người có khả năng lấy đi nội lực của hắn cùng với lĩnh hội được căn bản không nhiều. Hơn nữa Long Ngạo Địch cùng Minh Dận Thanh cũng vẫn luôn cùng chính mình giao thủ cho nên nội lực bị ai lấy đi thì không cần nói cũng biết.

Cho nên màn đại chiến này tự nhiên cũng phải hạ màn. Bởi vì lúc bọn họ bắt đầu đánh nhau đều là vì muốn len lén độc chiếm

Long Mạch nên cũng không làm cho người khác biết được. Nhưng bây giờ cơ hồ mọi người đều đã biết, lại muốn lặng im không một tiếng động mà giết người diệt khẩu là việc không có khả năng.

Long Ngạo Địch liếc mắt nhìn Hiên Thương Dật Phong một cái, chắc cũng là lười tiếp tục để ý đến hắn nên trực tiếp mở miệng:“ Việc hôm nay mong rằng vài ngày nữa Phong Vương hãy đi công đạo lại một chút với bệ hạ của mạt tướng!”

Dù sao những người có hiềm nghi lớn nhất hắn cũng đã bắt được cho nên hắn cũng không phải chịu trách nhiệm quá lớn.

Hiên Thương Dật Phong gật đầu mỉm cười nói:“ Đó là tất nhiên!”

Dung sắc của hắn bình tĩnh, đạm nhiên, tựa như không đặt chuyện này ở trong mắt. Nhưng ánh mắt của hắn lại đảo qua Thanh Viễn đang bị một thị vệ bắt giữ đứng cách đó không xa. Thanh Viễn nhìn được ám hiệu của hắn thì hô to:“ Định Viễn trưởng lão là do ta độc chết. Là ta, là ta làm! Đồng loã với người đánh cắp Long Mạch là ta. Bây giờ hắn đã chạy thoát rồi, các ngươi vĩnh viễn sẽ không bắt được hắn! Vĩnh viễn đều không thể ha ha ha...”

Hắn vừa nói xong lời này thì quay đầu đánh tới trường kiếm của thị vệ đang chế trụ hắn.

Va chạm này khiến huyết quang vẩy ra. Bọn thị vệ đồng loạt bất ngờ mà Long Ngạo Địch lại càng không thể ngờ được sẽ xảy ra chuyện như vậy. Sau khi va chạm tên này nhanh chóng lấy trường kiếm cắt đứt động mạch chủ trên cổ của chính mình. Run rẩy vài cái liền ngã xuống đất chết.

Vì thế lời nói của Thanh Viễn không khác nào đẩy hết tội danh lên đầu của mình cùng với đồng loã mà chuyện này lại đặc biệt không có một chút quan hệ nào đối với Hiên Thương Dật Phong.

Mà hơn ba mươi vị hoàng thượng kia cũng biết chính mình không chết thì cũng phải chịu tra tấn thì nhanh chóng cắn vào túi độc dấu trong kẽ răng. Bọn họ lần lượt đều phun máu đen, ngã xuồn đất chết.

Mà người đang cực kì không vui vì bị dành trước làm tổng tiến công thì sau khi nhìn cảnh này lại càng không thể vui nổi. Là một tên sát thủ chưa bao giờ thành công giết nổi một người mà trong một buổi tối lại thấy có quá nhiều người chết như vậy. Hơn nữa những người vừa chết này lại là người phản bội sự tín nhiệm của Định Viễn đại sư. Mà vẫn những người này lại vì sự trung thành mà lựa chọn... việc này làm cho lòng nàng càng thêm phức tạp.

Sắc mặt Long Ngạo Địch khó coi vài giây. Những cao nhân này hoàn toàn vì bảo vệ chủ nhân của mình mà lựa chọn cái chết. Hiện tại các thế lực đều ở đây nên hắn không thể đem những người này áp xuống. Nếu đã vậy chuyện này mà được truyền ra thì Hiên Thương Dật Phong sẽ cởi bỏ được hiềm nghi... không, chuẩn xác mà nói là hấn vẫn có hiềm nghi như cũ nhưng cho dù tất cả mọi người có nghi ngờ Hiên Thương Dật Phong đi chăng nữa thì cũng không thể nào bắt được.

Hắn đã sớm biết nếu Hiên Thương Dật Phong đã ra tay thì sẽ chuẩn bị cho mình một đường lui. Nhưng hắn vẫn không thể ngờ được Hiên Thương Dật Phong lại tàn nhẫn như vậy, dành ra nhiều năm để sắp xếp một ván cờ như vậy mà những người làm quân cờ của hắn(HTDP) lại đều chết trong một đêm để bảo toàn cho bố cục đã định sắn như vậy.

Lạc Tử Dạ nhìn hai người bọn họ. Nhìn thấy Long Ngạo Địch tựa như đã sớm dự kiến được những việc này là do Hiên Thương Dật Phong làm nhưng lại vẫn cực kì tức giận vì không tính roán được việc cuối cùng này. Còn Hiên Thương Dật Phong thì vẫn mỉm cười ôn nhuận làm cho nàng cảm giác được chuyện này cũng không phải là lần đầu tiên của hắn.

Thậm chí nếu nàng không biết tự bảo vệ mình thì người tiếp theo có trong danh sách tử vong sẽ là nàng.

Nàng cảm thấy nhân sinh của mình đã không chỉ đơn giản nhấp nhô giống như miêu tả của Vân Tiêu Nháo nữa mà là nước sôi lửa bỏng luôn rồi!

Nhìn ngó hai bên được một lúc thì nàng đứng dậy, vỗ vỗ bụi ở vạt áo định rời đi. Dù sao cũng không có ai cảm thấy Long Mạch sẽ ở trên tay nàng cho nên chuyện này cũng không có quá lớn quan hệ với nàng.

Mà luac này Long Ngạo Địch bỗng nhiên quay đầu lại nhùn bàng, ánh mắt mang theo điểm thăm dò. Lạc Tử Dạ xuất hiện ở chỗ này thật sự là giống như Phượng Vô Trù chỉ tới đây để xem náo nhiệt thôi, hay vẫn là có hứng thú với Long Mạch? Hay là Phượng Vô Trù cùng Lạc Tử Dạ thật sự là đã ở bên cạnh nhau bên mới xuất hiện cùng một chỗ?

Mà Minh Dận Thanh cùng Hiên Thương Dật Phong nhìn Lạc Tử Dạ với ánh mắt thâm thuý. Nếu như Lạc Tử Dạ tới nơi này là vì có ý định tìm kiếm mà không phải bị Phượng Vô Trù lôi đến? Nếu là như ở vế trước thì vị thái tử thiên diệu này cũng không phải chỉ là bộ dáng ăn chơi trác táng đớn giản như vẻ bề ngoài.

Thấy bọn họ đều mang ánh mắt thăm dò nhìn mình như vậy thì Lạc Tử Dạ cũng không hề kiêng dè tóm lấy cái quạt ở thắt lưng lên lắc lắc vài cái. Cười tà nhìn bọn họ:“ Các vị cứ tiếp tục trao đổi. Sắc trời cũng đã không còn sớm, bổn thái tử phải trở về ngủ!”

Ân, hoài nghi nàng như thế nào cũng được miễn là đừng nghĩ nàng cùng Phượng Vô Trù cùng ra là được!

Nhìn bộ dạng phong độ này của nàng như thể cảnh tượng huyết tinh trước mắt hoàn toàn không thèm quan tâm làm lông chúng mỹ nam tử là thêm giật.

Đang lúc nàng tính toán đi âm tuyến dịu dàng nho nhã của Hiên Thương Dật Phong truyền đến:“ Bổn vương nghe nói bên trong Quốc Tự có cây nhân duyên đại thụ. Nó nằm ở giữa Quốc tự, tả lâm trường đình, hữu đạp thanh hà. Bốn phía có vô số hoa cỏ. Bổn vương đang định mai đi thăm một chuyến, không biết thái tử có định đi cùng hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.