Bảo Bảo Vô Lương: Bà Mẹ Mập Là Của Ta

Chương 104: Chương 104: Tiểu yêu tu luyện thành tinh




Dạ Vô Hàm đá văng cửa phòng, ôm Phong Linh vào rồi thả trên giường. Hắn thấy nàng đau đến nỗi sắc mặt tái nhợt, ánh mắt căng thẳng, dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán nàng, nhẹ nhàng nói, “Chịu đựng một chút, ngự y sẽ đến ngay”.

Phong Linh ôm bụng, không có cả hơi sức để mắng người. Nhưng vẫn cố tránh sự đụng chạm của hắn, “Đừng đụng vào ta...”.

Tay của Dạ Vô Hàm cứng lại, ngực phập phồng. Từ từ, buông tay ra, ưu nhã xoay người, “Đáng chết! Ngự y đâu sao chưa thấy tới? Phi Ưng, đi phá hủy y quán của hắn, đốt phủ của hắn!”.

Mọi người đổ mồ hôi lạnh, ai, làm người hầu không dễ dàng đâu, thỉnh thoảng còn phải chịu đựng cơn giận vô cớ của chủ tử.

Một lúc sau, lão ngự y lớn tuổi Lâm đại nhân, đi một bước nghỉ ba bước đến.

“Tham kiến...”.

“Miễn, mau xem nàng làm sao, nàng đau đớn hơn nửa canh giờ rồi”. Dạ Vô Hàm kéo Lâm đại nhân trên chỗ Phong Linh, ra lệnh, “Lập tức xem bệnh cho nàng!”.

Lâm đại nhân lại gần, vừa nhìn, cười cười, “Không có việc gì, chỉ là ăn phải mấy viên ba đậu mà thôi”.

“Ba đậu?”. Dạ Vô Hàm sững sờ, sau đó nổi giận gầm lên, “Mỗi người trực ở nhà giam tối nay chịu 50 đại bản”.

Mọi người sợ hãi.

Nghe được lời nói của Lâm đại nhân, Phong Linh đã đoán được phần nào.

Trong lòng mắng, tiểu tử thối, cho dù muốn cứu nàng ta ngoài, cũng không cần dùng đến chiêu này chứ!

Lâm đại nhân kê một đơn thuốc, quản gia vội vàng sai người đi bốc thuốc và sắc thuốc.

Trong phòng bếp, Tiểu Đào đang sắc thuốc cho Châu Châu, nhìn thấy một đám người vừa sắc thuốc, vừa chuẩn bị canh nóng, vội vội vàng vàng. Sau khi nghe ngóng mới biết làm Tam Nương ăn phải ba đậu.

Trở lại trong phòng, nàng ta lầm bầm, “Nhưng mà chỉ ăn phải ba đậu, có cần điều động người như vậy không?”.

Châu Châu tò mò, “Chuyện gì?”.

Tiểu Đào nhanh miệng, kể lại chuyện cho nàng ta nghe, sau đó còn thâm ý nói một câu: “Châu Châu cô nương, muốn sống lâu dài ở Vương phủ, chỉ dựa vào Hinh Nhi là không được”.

Châu Châu ngồi yên lặng một hồi nói: “Tiểu Đào, đỡ ta dậy, ta muốn đi Bác Ý hiên”.

..........

Quản gia tự mình bưng thuốc lên, “Vương gia, thuốc sắc xong rồi”.

Dạ Vô Hàm nhận lấy, dùng cái muỗng khấy qua khấy lại mấy cái, đi đến giường đỡ Phong Linh dậy, “Uống thuốc nào”.

Phong Linh nhịn đau, , trừng mắt nhìn hắn, sống chết cũng không há mồm. Dạ Vô Hàm nhíu mi, “Uống thuốc sẽ hết đau bụng”.

Phong Linh ngậm kín miệng, không thèm nhìn hắn một cái. Không tin nàng thì thôi, lại còn trước mặt nhiều người như vậy muốn lột hết y phục của nàng! Bây giờ thì khẩn trương lo lắng cho nàng, cái này gọi là gì nhỉ, đánh nàng một cái rồi nhét cho quả táo ngọt? Phong Tam Nương nàng dù không có nguyên tắc nhưng vẫn có cốt khí!

“A, Châu Châu cô nương, sao ngươi lại đến đây?”. Quản gia kinh ngạc hỏi.

“Nghe nói tam nương ngã bệnh, ta đến thăm nàng ấy”.

“A...”, quản gia muốn ngăn lại nhưng Châu Châu tự mình đi vào. Vừa vào thì thấy Dạ Vô Hàm cầm chén kiên trì đút nàng ta uống thuốc, trong lòng cảm thấy hơi đau đau. Nàng hâm mộ nữ nhân kia, hâm mộ nàng ta có được sự sủng ái của hắn, được hắn chăm sóc.

“Sao ngươi lại đến đây?”. Giọng nói Dạ Vô Hàm lộ ra không vui.

Châu Châu vội nói: “Vương gia, xin Vương gia đừng tức giận, nô tỳ chỉ muốn xem Tam Nương...” Nàng ta cúi đầu, nước mắt lưng tròng, “Bởi vì nô tỳ, khiến Tam Nương phải chịu nhiều uất ức như vậy, nô tỳ thật sự rất hận bản thân mình............”.

Nói xong, nàng ta quỳ xuống, “Tam Nương, xin hãy tha thứ cho ta được không? Ta không nên vu oan cho ngươi là hung thủ... Thật xin lỗi, thật xin lỗi....”

Phong Linh vẫn quay lưng về phía nàng ta, nghe được tiếng sám hối như phát ra từ đáy lòng thì ngây ngẩn cả người. Đây là đang hát tuồng à? Nghe thế này, hình như nàng ta là tiểu yêu tu luyện thành tinh rồi. Lại dám chủ động thừa nhận, a, nàng ta thay đổi sách lược.

Hừ, nàng tin nàng ta mới là chuyện lạ!

Phong Linh từ từ quay người, mắt lạnh liếc nhìn người đang quỳ trên mặt đất!

Sắc mặt Châu Châu trắng bệch, quỳ cũng quỳ không yên, cả người run rẩy, từng viên mồ hôi lớn chảy xuống gương mặt. Dáng người gầy yếu, giống như Dương Bạch Mao, còn nàng chính là Hoàng Thế Nhân.

(Hoàng Thế Nhân và Dương Bạch Mao là hai nhân vật chính trong vở kịch [Bạch Mao Nữ] được diễn vào những năm 1945)

Ngước mắt nhìn lên, mặc dù khuôn mặt Dạ Vô Hàm không thay đổi nhưng lạnh lẽo trong mắt đang từ từ tan. Ngay cả quản gia cũng động lòng trắc ẩn, ánh mắt đồng tình.

Phong Linh nheo mắt cười lạnh, các nam nhân đồng tình, không có nghĩa là nàng sẽ ngồi không

Nàng không quan tâm, nói với Dạ Vô Hàm, “Ta muốn uống thuốc”.

Dạ Vô Hàm lấy lại tinh thần, vui mừng, đưa chén thuốc đến, múc một muỗng đưa đến miệng của nàng, “Cẩn thận nóng”.

Phong Linh nuốt xuống, gương mặt nhỏ nhắn nhăn lại, lẽ lưỡi, “A, thật là đắng ~”.

“Đắng?”. Dạ Vô Hàm vội vàng quay đầu lại, “Quản gia, mứt hoa quả!”.

“A, vâng!”.

Quản gia vội vội vàng vàng sai người đi lấy.

Sau khi Phong Linh ăn một miếng mứt quả mới uống tiếp một ngụm, sau đó sẽ ăn một miếng mứt hoa quả.

Cứ lặp lại như thế, một chén thuốc uống rất lâu.

Châu Châu cứ quỳ gối như vậy, không ai hỏi, không ai trông nom, thậm chí, bên cạnh còn có người ra ra vào vào vì Phong Tam Nương.

Rốt cuộc, Phong Linh cũng hết đau. Nàng ngồi dậy, hoạt động cơ thể, nhìn xuống bên dưới, “A, sao lại có một người quỳ ở đây?”.

Dạ Vô Hàm liếc nàng một cái, hắn có thể đoán được tâm tư của nàng. Nhưng hắn không lên tiếng, lặng lẽ nhìn quản gia, ý muốn nói dẫn Châu Châu đi.

Quản gia hiểu ý vừa muốn tiến lên thì Phong Linh lên tiếng, “Ta nghe nói, nếu như trên người có vết đao, quỳ nhiều một chút thì máu sẽ thông, như thế vết thương sẽ khép lại rất nhanh”.

Châu Châu vừa nghe, ngẩng đầu lên. Nàng đã quỳ xuống nhận sai lầm với nàng ta, nàng còn phải làm thế nào?

Quản gia cứng đờ ở đó, đỡ cũng không được mà đi cũng không được, chỉ có thể ngó Vương gia, nhìn xem hắn nói gì.

Dạ Vô Hàm nhíu nhẹ chân mày, “Tam Nương, vết thương của Châu Châu rất sâu, sợ rằng...”.

Phong Linh quay đầu lại, hai mắt tò mò: “A, Dạ Vô Hàm, trong tâm thấy thương nàng ta sao?”.

Dạ Vô Hàm càng nhíu chặt lông mày, “Không”.

“Ha ha...”, nàng cười một tiếng, “Dù sao thì ngươi vẫn luôn không tin ta, lần này ngươi không tin ta nói… cũng không có gì kỳ lạ”.

Châu Châu khẩn trương nhìn Dạ Vô Hàm, con mắt trong suốt tràn đầy mong đợi.

Dạ Vô Hàm nghe lời nói của Phong Linh thì nghẹn lại, hắn biết rõ nếu lần này hắn còn nói “không” thì nữ nhân này sẽ ghi hận với hắn cả đời.

Ngước mắt, ánh mắt kiên định nhìn Phong Linh, “Ta tin”.

Phong Linh mỉm cười, nhíu mày, “Cho nên?”.

“Quỳ lâu một chút”.

AZA!!!!

Phong Linh cười lớn trong lòng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.