Bàn Luận Về Biện Pháp Tốt Nhất Trừng Trị Người Yêu Cũ Trăng Hoa

Chương 50: Chương 50: Ám ảnh vô hạn




Beta bởi YourThw ٩(•̤̀ᵕ•̤́๑)૭✧

===

Kế hoạch của Thẩm Chứng Ảnh không có gì sai cả. Rơi vào tình huống xấu hổ thế này không thích hợp nói chuyện tiếp, chi bằng ai về nhà nấy cho bình tĩnh lại, khi nào nguôi nguôi thì lại gặp. Mặc dù Hồ Lại thấy mình không có nghĩa vụ phải giải thích cho Giang Ngữ Minh nghe cuộc sống riêng tư của Thẩm Chứng Ảnh, nhưng thời điểm và động cơ xuất hiện của cô thật sự khả nghi, danh tính cũng không vẻ vang gì theo quan niệm của người đời.

Lý trí nói với Hồ Lại rằng, chuyện này không có vấn đề gì.

Chẳng lẽ muốn Thẩm Chứng Ảnh kéo tay mình đến trước mặt Giang Ngữ Minh nói: Đây là bạn gái của mẹ, từ nay về sau mẹ và cô ấy sẽ ở bên nhau.

Hành động dứt khoát và ngầu đét như thế chỉ có mình mới làm được.

Thẩm Chứng Ảnh ư? Một vạn vũ trụ cũng không có khả năng.

Hồ Lại hiểu chứ.

Nhưng hiểu thì hiểu thế, trong lòng vẫn không tránh khỏi cảm giác chua xót. Rõ ràng tình cảm rất quang minh chính đại, ấy vậy mà lại giống như đang đi ăn trộm ăn cắp. Điều làm Hồ Lại khó chịu nhất là, ánh mắt Thẩm Chứng Ảnh lúc ấy lóe lên sửng sốt, xấu hổ lúng túng, nhưng duy độc không thấy quyến luyến. Chẳng lẽ ở bên nhau bao nhiêu ngày như vậy, lại không thắng nổi một câu của con trai chị ấy sao?

Liệu Thẩm Chứng Ảnh có chọn tin lời của Giang Ngữ Minh không, Hồ Lại cũng không chắc.

Ngoại trừ ý định thấp hèn ban đầu, người mù còn cảm giác được trong quá trình lui tới, mình không hề giả dối hay lừa lọc tí ti nào.

Trời đất chứng giám.

Sau khi rời khỏi nhà của Thẩm Chứng Ảnh, ngoái nhìn ô cửa sổ nhà bếp trên lầu không có gì đặc biệt so với những nhà khác. Thế nhưng khi nghĩ đến việc có thể trông thấy giáo sư Thẩm, trong chớp mắt Hồ Lại đã cảm thấy ngọt ngào. Trên đường về,bỗng dưng cô nhớ đến một câu thoại—— “Hắn ta trông giống một con chó vậy” (*), vì thế cô không thể ngăn nổi cảm giác buồn bã.

Hồ Lại rụt rụt cổ, kéo zip áo khoác lên cao, mùa đông Thượng Hải chưa bao giờ lạnh như năm nay.

Không muốn quay về nhà ngồi một mình dễ lại suy nghĩ linh tinh. Bây giờ vẫn hãy còn sớm, Hồ Lại lững thững đi tới Đại học H.

Mặc dù mấy năm nay các thể loại bệnh dịch đầu trâu mặt ngựa lỳ lợm quấy phá, nhưng Đại học H vẫn ngập tràn không khí mùa lễ hội.

Bất kể là dịp lễ gì, mục đích tổ chức cơ bản nhất là để mọi người có một ngày nghỉ ngơi hào hứng, ăn chơi xả stress hoặc ôn lại kỷ niệm. Nhưng hội hè thời nay lại dường như chỉ gói ghém trong hai việc là “mua” và “tặng“. Hồ Lại chỉ đi thăm mộ cùng gia đình nhân dịp thanh minh, tết nhất cũng chỉ ăn uống chúc mừng rồi nhận lì xì, suy nghĩ “hễ lễ là phải mua” với cô là hai đường thẳng không có điểm chung. Khó lắm mới được một lần mượn Noel làm cớ, không ngờ đến cuối lại lẻ loi một mình.

Thỉnh thoảng đi lướt qua những khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc của sinh viên, ngọn gió mùa đông lạnh buốt truyền một cách đứt quãng tiếng cười nói vui vẻ vào tai.

“Tối rồi...”

“Đêm nay...”

“Cùng nhau...”

Không khó đoán rằng mỗi người đều có lịch trình cho ngày tốt cảnh đẹp tối nay, chỉ còn một mình mình cô độc cùng màn đêm.

Chỉ còn lại một mình mình.

Hồ Lại cười, trước kia không thèm quan tâm, bây giờ cần gì phải để ý.

Cứ xem như giáo sư Thẩm chưa từng nhận lời.

Cứ xem như...

Hồ Lại cười gượng một tiếng, tiếng cười còn khó nghe hơn tiếng khóc.

Lúc ra khỏi trường hân hoan biết nhường nào, mong chờ biết nhường nào, bây giờ khi trở lại giảng đường chuẩn bị vào giờ tập huấn, trong lòng lại lạnh lẽo chừng ấy. Có ai ngờ chỉ một hai tiếng ngắn ngủi, thế giới đã bị đảo lộn hoàn toàn.

Thấy Hồ Lại Hồ Lại bước vào từ cửa sau, Chu Hoài Nghi nhớ lúc đi con nhóc này hớn hở phi như bay nên định mở mồm trêu vài câu, ai dè Hồ Lại chỉ buồn xo nhìn mình cười gượng gạo rồi uể oải ngồi vào chỗ trống sau lưng, ngay cả hơi thở cũng nặng nề hơn ngày thường. Chu Hoài Nghi thoáng giật mình.

Làm việc cùng Hồ Lại mấy năm, chứng kiến rất nhiều cuộc tình chóng vánh vội đến vội đi của Hồ Lại, nhưng chưa bao giờ Chu Hoài Nghi thấy Hồ Lại như thế này. Ngay cả khi bị Giang Ngữ Minh lừa dối rồi bỏ rơi thì cô nàng vẫn hăng hái và tràn đầy sức sống, còn lên kế hoạch trả thù suốt đêm.

Nhưng sao bây giờ...

Có lẽ có liên quan đến mẹ của Giang Ngữ Minh.

Trong giờ nghỉ giải lao, có hai đồng nghiệp phát hiện Hồ Lại quay trở về bèn trêu tới tấp: Cứ tưởng lẩn đi chơi Noel với ai luôn rồi chứ, không ngờ vẫn đặt tập huấn lên hàng đầu.

Hồ Lại cũng cười. Sau một hồi điều chỉnh tâm trạng, nụ cười của cô trông rất tự nhiên, nhưng Chu Hoài Nghi phát hiện rằng trong mắt Hồ Lại không hề mang ý cười.

Chờ cho những lời trêu ghẹo lắng xuống, Chu Hoài Nghi quan tâm nhìn Hồ Lại. “Có muốn tâm sự không?”

Mấy lần Hồ Lại định nói rồi lại thôi.

Chuyện này nếu xảy ra với ai cũng đủ làm người ta hộc máu, còn kể cho người khác nghe thì đó chính là một vũng máu chó.

Im lặng một lúc, Hồ Lại nói nhanh: “Giả dụ con gái giám đốc Hà phát hiện cậu và cô ấy đang thân mật trước khi bọn cậu công khai mối quan hệ thì sao?”

“Khả năng này không thể xảy ra. Trước khi mình và Hà Thi chính thức ở bên nhau, An Sinh còn hỏi cô và mẹ cháu phát triển đến mức nào rồi, thế nên là...” Chu Hoài Nghi không phản ứng kịp, chờ tới khi có phản ứng rồi thì suýt tí nữa là tự sặc. “Ý cậu là, lúc cậu đang thân mật với giáo sư Thẩm thì bị con trai cô ấy, cũng chính là người yêu cũ của cậu phát hiện?”

“Ừ“.

“Thế mà hai người không biết đóng cửa!”

“Ai mà ngờ con rùa đen chó má ấy lại đột ngột quay về!” Vừa nhắc đến là Hồ Lại đã tức muốn xì khói, “Cậu nói thử xem, tối nay tên đầu rùa ấy ra ngoại ô mướn phòng ăn chơi thác loạn, đi thì cứ đi đi, tự dưng ban ngày ban mặt lại quay về nhà làm gì. Lấy nước hoa? Bị điên à? Nước hoa cái con khỉ, sao không lấy nước bồn cầu mà xịt lên người?”

Chu Hoài Nghi cố nén cười, “Sau đó thì sao?”

“Sau đó thằng nhóc đầu rùa ấy lại hót rằng mình muốn trả thù nên mới tìm cách quyến rũ mẹ của tên đó, cuối cùng mình bị đuổi ra khỏi nhà. Ấy không, nói cho chính xác hơn, bị đuổi ra khỏi nhà dưới một danh nghĩa mỹ miều: hôm khác nói chuyện tiếp“.

“Nói tóm lại, hôm khác nói chuyện tiếp về cơ bản tương đương với câu hôm nào rảnh thì đi ăn“.

“Thế nên mình mới hỏi là hôm nào?”

“Rồi?”

“Ngày mai“.

“Thì cũng khá là cẩu huyết, nhưng làm gì đến nỗi cậu phải ủ ê như trời sắp sập đến nơi, dẫu gì cũng quyến rũ được giáo sư lên giường rồi. Con trai và mẹ cùng quen một người nghe có vẻ hơi gợi dục, nhưng cậu và Giang Ngữ Minh dây dưa chưa được bao lâu, bốn bỏ năm lên xem như chưa từng có gì. Cậu là người như thế nào, những người từng dành thời gian ở cạnh cậu mới có quyền lên tiếng nhất, giải thích rõ cho giáo sư Thẩm nghe thì hẳn không có gì ghê gớm đâu“.

Mỗi ngày đều tạt nước lạnh vào mặt Hồ Lại, vậy mà vào những thời khắc quan trọng nhất Chu Hoài Nghi nói rất hợp tình hợp lý. Cho dù bị phát hiện hay bị bắt gặp, xấu hổ cũng là chuyện tính theo ngày. Tới một lúc nào đó chắc chắn con cái sẽ dọn ra sống riêng, không thể cứ đeo theo mẹ mãi. Hơn nữa giáo sư Thẩm ly hôn lâu rồi, cô ấy và Hồ Lại đều là người độc thân, không cần phải làm như bị bắt gian ngay tại giường.

“Đúng là như vậy, nhưng mà cậu không biết đâu, giáo sư Thẩm là một người rất mâu thuẫn. Mình có thể cảm nhận rằng cô ấy thích mình, cũng có thể cảm nhận được sự chần chừ khó xử của cô ấy, giống như mình nguy hiểm không kém gì cây thuốc phiện vậy. Hơn nữa cô ấy còn thuộc cung Xử Nữ thích sạch sẽ, biết đâu lại ghét bỏ động cơ không thuần khiết của mình thì làm thế nào. Chắc chắn con rùa Giang Ngữ Minh sẽ không tiếc lời dèm pha mình. Người ta là mẫu tử tình thâm, mình đây có là gì“. Nghĩ lại Hồ Lại càng thấy tủi thân hơn, kể cả khi bị đá cũng chưa từng tủi thân như lúc này.

“Ừ thì mẫu tử tình thâm. Dù sao giáo sư Thẩm của cậu và chúng ta vẫn thuộc hai thế hệ khác nhau, không đồng cảm cũng là điều dễ hiểu. Không được thì thôi, đổi người khác. Cậu là ai nào, cậu là Hồ Lại độc nhất vô nhị, muốn ai mà chả được“. Chu Hoài Nghi không thể làm gì khác ngoài việc tìm vài lời an ủi.

Mọi khi Hồ Lại chỉ văng tục vài câu là xong chuyện, có là ai thì cũng bấm nút cho lướt.

Vậy mà lần này Hồ Lại lại nói mình có là gì.

Xem ra con bé rất nghiêm túc.

Khi người ta nghiêm túc, họ rất dễ bị tổn thương.

Nói vậy không có nghĩa là Hồ Lại không nghiêm túc hay những mối tình trước giờ của bạn mình toàn là chơi qua đường. Hồ Lại nghiêm túc nhưng hãy còn khá tùy hứng, vẫn chưa thực sự để ai vào trong lòng. Đối với Hồ Lại mà nói, những đối tượng trước đó giống như bạn đi chơi cùng nhiều hơn, chỉ có Thẩm Chứng Ảnh mới là người cô nàng đặt ở đầu quả tim. . Truyện Phương Tây

Trên thực tế, Chu Hoài Nghi chưa bao giờ đánh giá cao Thẩm Chứng Ảnh. Hồ Lại thì luôn quá mức chủ động, bỏ ra bao nhiêu công sức đầu tư vun vén, còn Thẩm Chứng Ảnh lại không tạo cho Chu Hoài Nghi cảm giác cô ấy mặn mà gì với mối quan hệ này.

Nếu một mối quan hệ không bình đẳng thì rất dễ mất thăng bằng, đặc biệt là khi vấp phải những trở ngại.

“Đợi đến mai hẵng nói tiếp, chắc là không sao đâu, giải quyết xong mọi thứ lại y như cũ ấy mà. Bây giờ cậu cứ rầu rĩ ủ ê, xong đến mai lại tòi ra là không sao sất thì chẳng phải tốn công buồn bã vô ích à?”

Hồ Lại vội gật đầu, “Thật ra bị bắt quả tang thì bắt quả tang, mình là người ngoài nên thoải mái, chỉ sợ giáo sư Thẩm sau này mỗi lần giáp mặt con trai lại xấu hổ thôi“. Nói xong, Hồ Lại nhìn Chu Hoài Nghi cười, như muốn nói rằng mình không sao, mình vẫn ổn.

Nhưng càng nhìn nụ cười gượng gạo ấy, Chu Hoài Nghi càng có cảm giác Hồ Lại sắp khóc đến nơi.

Còn bên này, sau khi Hồ Lại đi rồi, Thẩm Chứng Ảnh ngơ ngác nhìn ra cửa, đến khi định thần lại, cô Thẩm nói với Giang Ngữ Minh: “Con đi chơi đi, mấy khi Noel có dịp tụ tập với bạn, không cần để ý mẹ đâu“. Nói rồi liền chui vào phòng không ra nữa.

Lần này Thẩm Chứng Ảnh đã nhớ khóa cửa.

Cô Thẩm không bảo rằng mình thấy những lời Giang Ngữ Minh nói nghe rất lọt tai, rằng Hồ Lại rõ ràng đang có ý đồ xấu, cũng không giải thích vì sao cô và Hồ Lại dây dưa với nhau, chuyện cô thích phụ nữ là chuyện ngoài ý muốn hay cơ bản cô là người song tính.

Giang Ngữ Minh ôm một ngàn lẻ một thắc mắc nhưng lại không thể trực tiếp gõ cửa hỏi. Khi ấy vì quá nóng nảy nên mới đẩy cửa đi vào. Việc bắt gặp cảnh tượng không nên xem đã khiến cậu ta vô cùng áy náy.

Cãi qua lại với Hồ Lại thì rất hăng, nhưng Thẩm Chứng Ảnh là mẹ mình. Giang Ngữ Minh đã lớn đến cái tuổi để cho rằng việc con cái chất vấn cuộc sống riêng của mẹ là vượt quá giới hạn.

Mặc dù trong lòng ngập tràn buồn bã đan xen phẫn nộ, nhưng nhìn vẻ lúng túng và thẫn thờ của Thẩm Chứng Ảnh, Giang Ngữ Minh không khỏi tự trách mình.

Một mặt, cậu ta nghi ngờ việc Hồ Lại rắp tâm lên kế hoạch, căm tức lòng dạ xảo quyệt của người phụ nữ này.

Muốn trả thù thì cứ việc nhắm vào mình, tại sao lại phải lừa gạt mẹ!

Liệu đó có phải là tình cảm chân thành không? Giang Ngữ Minh chưa từng nghĩ đến khả năng này.

Trong quan niệm của cậu ta, hai người thuộc hai thế hệ cặp kè nhau thì chỉ có thể là lừa tiền hoặc lừa tình chứ không còn khả năng nào khác.

Mặt khác, cậu ta cũng rất giận Thẩm Chứng Ảnh.

Chưa hề nghe mẹ nhắc đến việc mẹ thích phụ nữ, mà cho dù thích phụ nữ, bao nhiêu em gái trẻ đẹp ngoài kia sao mẹ không tìm, cớ gì lại phải là người yêu cũ của mình?

Có trời mới biết cậu ta sốc đến mức nào khi thấy người yêu cũ khẩu giao cho người mẹ thân yêu, mình và Hồ Lại khi còn bên nhau cũng chưa từng phát triển đến mức độ này.

Nhớ có lần mình nhắc về chuyện khẩu giao, thái độ Hồ Lại cực kỳ sắt đá: Buồn nôn chết đi được!

Thế cho hỏi cô ta đã nôn chưa???

Giang Ngữ Minh nghi ngờ quãng thời gian dài sắp tới, chỉ cần nhìn thấy cảnh khẩu giao là trong đầu cậu ta sẽ xẹt ngay ra hình ảnh mẹ mình và Hồ Lại.

Diện tích ảnh hưởng mà bóng ma tâm lý để lại là vô cùng lớn.

Mình còn như thế, vậy mẹ thì sao.

Mẹ thích chơi game, thường xuyên chơi những trò mỡ vàng hoặc xem phim thiếu vải, nhưng điều này không có nghĩa tư tưởng của mẹ sẽ cởi mở hoặc chọn lối sống buông thả.

Giang Ngữ Minh nhẹ nhàng ngồi xổm xuống ngay cạnh cửa phòng Thẩm Chứng Ảnh để lắng nghe động tĩnh.

Nhớ lại lúc sinh viên nữ theo đuổi mẹ không thành, mẹ đã khốn đốn đến nhường nào. Có một giai đoạn Giang Ngữ Minh cảm nhận được mẹ mình đang nuôi ý định tự sát, thế nên mỗi ngày chỉ biết kè kè bên cạnh để trông chừng.

Tạ ơn trời là rồi hai mẹ con cũng vượt qua.

Cho dù phải trả giá bằng việc người mẹ nhiệt tình của mình biến thành một giảng viên ít nói ít cười, quấn bao tải rồi đeo cặp kính dị hợm đi dạy, vào giờ thì thôi miên ru ngủ sinh viên.

Hồi tưởng lại chuyện cũ, cộng thêm việc ở ngoài này nãy giờ không nghe thấy động tĩnh gì, trong bụng Giang Ngữ Minh nóng như lửa đốt, đang định gõ cửa thì cánh cửa bật mở từ bên trong, lộ ra gương mặt vô cảm của Thẩm Chứng Ảnh.

“Con đứng ngoài này làm gì?”

“À, con định hỏi tối nay mẹ muốn ăn gì. Chả mấy khi Noel đủ mặt hai mẹ con ở nhà, chúng ta tìm món gì ngon ngon một chút ăn thôi nhỉ?”

“Không phải con có hẹn à?”

“Con không đi nữa, đường xa lại còn lạnh muốn chết, mất hứng rồi“.

Cuộc nói chuyện của hai mẹ con vẫn như thường lệ, không khác gì mọi buổi chiều trước đây, chả có vẻ gì là mới xảy ra một màn giật gân.

Thẩm Chứng Ảnh cầm bình giữ nhiệt đi ra phòng khách rót nước, bất chợt cô Thẩm trông thấy chiếc bánh pizza nằm trơ trọi trên bàn.

Thẩm Chứng Ảnh thấy thì Giang Ngữ Minh cũng thấy, làm gì mà cậu ta không đoán ra được chuyện gì, vì thế vội vàng chạy đến muốn quẳng cái bánh đi, nào dè tay vừa đụng tới nắp hộp đã nghe mẹ nói: “Tối nay ăn pizza“.

“Hả?! Pizza nguội rồi ăn kinh lắm, vứt thôi“.

“Đừng lãng phí, ăn pizza là được rồi“.

“Từng này không đủ hai người ăn đâu, gọi món khác thôi mẹ“.

“Vậy con ăn món khác đi“.

Giang Ngữ Minh không bị Hồ Lại làm cho tức chết, suýt chút nữa lại bị pizza của cô ta làm cho tức chết.

Tối hôm đó, Thẩm Chứng Ảnh lấy pizza hâm lại bằng lò vi sóng làm cơm tối. Giang Ngữ Minh dỗi, lấy độc trị độc bằng cách nấu riêng một tô bún ốc.

Gương mặt Thẩm Chứng Ảnh trầm tĩnh, không buồn không vui, chăm chú ăn từng miếng từng miếng vô cùng nghiêm túc.

Giang Ngữ Minh cảm thấy khó chịu cực kỳ.

Miếng pizza khô khốc làm mình có cảm giác mẹ ăn đến nỗi khóc không ra nước mắt.

Phải tới mức này sao.

Sau khi ăn xong miếng cuối cùng, Thẩm Chứng Ảnh nói: “Mẹ xin lỗi“.

Một câu xin lỗi không đầu không đuôi, nhưng với sự ăn ý giữa hai mẹ con sau bao nhiêu năm sống chung, Giang Ngữ Minh đoán rằng mẹ đang ám chỉ chuyện mẹ biết Hồ Lại là người yêu cũ của mình.

Giang Ngữ Minh có thể thấy rằng mẹ mình không quá kinh ngạc khi phát hiện chuyện mình và Hồ Lai biết nhau, lẽ ra cậu ta nên nhận ra điều này sớm hơn.

“Con không ngờ là...“.

Có ai ngờ người mẹ từ chối vô số buổi xem mắt kể từ khi ly hôn, vẫn còn độc thân đến tận bây giờ lại biệt đãi một cô gái trẻ.

Một hồi lâu sau, Thẩm Chứng Ảnh mới nói: “Mẹ cũng không ngờ tới“.

===

Tác giả có điều muốn nói:

Hỏa táng tràng? Không hẳn, tôi muốn một bãi tha ma. (À, tôi đang nói vớ vẩn thôi).

Tháng trước tổ chức xổ số fail, cuối tháng này sẽ tổ chức lại nha. Tối mai, 50 bạn sẽ được chia đều 5000 Tấn Giang tệ, với điều kiện phải đăng ký 100%.

Cảm ơn sự ủng hộ của tất cả mọi người.

===

(*) Câu này trích từ cảnh cuối của phim Đại thoại Tây du 2 của Châu Tinh Trì. Do mình chưa xem phim nên lúc edit khá bất ngờ, cứ ngỡ là một câu chửi nhưng hóa ra không phải. Vì không tìm được bài phân tích nào cặn kẽ câu nói này nên mình xin trích một comment trên trang review về cho mọi người:

[+2654] Cho dù là xem đến 30 lần, hay là 31 lần, tôi đều vì bóng lưng tịch mịch kia mà rơi nước mắt. Nỗi cô đơn trên người Đại Thánh in dấu sâu sắc lên tất cả mộng tưởng thanh xuân của tôi. Chúng ta từng cho rằng mình sẽ trở thành anh hùng cái thế, cho là mình là duy nhất trên thế giới này, cho rằng tình yêu vốn vì mình mà tồn tại, thế nhưng dần dần phát hiện mình và người khác không hề có điểm tương đồng, khi bạn bước đi trong xã hội, sẽ luôn có người nhìn theo bóng lưng của bạn mà nói: Nhìn xem, trông hắn giống như con chó vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.