Bác Sĩ Cầm Thú

Chương 20: Chương 20: Là Ai Tâm Tư Đơn Phương Nảy Mầm




Niếp Duy Bình……

Là đóa hoa kịch độc đặc biệt của khoa giải phẫu thần kinh, ở quân tổng bệnh viện tuyệt đối không thể đắc tội với người hung tàn này!

Ngụy Triết tươi cười không thay đổi, đối với Niếp Duy Bình gật gật đầu, nhiệt tình lại thân thiết chào: “Đã lâu không thấy a, tiểu Bình!”

Niếp Duy Bình độ ấm trong ánh mắt nháy mắt liền lạnh như băng, đông lạnh đến mức Na Na không tự giác rụt cổ, thật cẩn thận nhích gần Ngụy Triết hơn.

Niếp Duy Bình tự nhiên sẽ chú ý tới động tác nhỏ của cô, trong lòng tức giận đột nhiên tràn đầy, đối với hành vi ghết bỏ mình của con thỏ nhỏ mà tức giận đến cực điểm.

Niếp Duy Bình sắc mặt càng lạnh lùng, ngữ khí hờ hững nói: “Ngụy Triết, thời gian công tác hãy gọi tôi là ‘Bác sĩ Niếp’!”

Ngụy Triết cười tủm tỉm, một chút cũng không đem Niếp Duy Bình lạnh lùng đặt ở trong lòng: “Ai nha tiểu Bình câu vẫn là nghiêm túc đứng đắn như vậy, thật sự là không thú vị!”

Niếp Duy Bình không chút để ý nhìn hắn một cái, thản nhiên mở miệng nói: “So với Ngụy Triết cậu có thể trực tiếp tiến vào làm phụ tá tầng quản lý bệnh viện, tôi chỉ là làm công ăn lương nho nhỏ ở dưới cơ sở, hơi có chút sơ sẩy chính là chuyện lớn đến mạng người, cũng không dám giống cậu cợt nhả vô ưu!”

Ngụy Triết trên mặt ý cười phai nhạt rất nhiều: “Bác sĩ Niếp không hổ là nhân tài quan trọng của ngoại khoa, quả nhiên y đức về nhiều mặt, thật sự rất có trách nhiệm!”

“Không dám nhận!” Niếp Duy Bình khóe môi nhếch lên,“Bất quá miệng vừa ăn cơm xong, suốt ngày nơm nớp lo sợ, so với Ngụy Triết cậu ‘Tấm lòng tựa như đại thụ thật quá tốt’!”

Ngụy Triết trên mặt tươi cười hoàn toàn biến mất, tâm tính hắn ít nhiều cũng dễ dãi tốt bụng, mới không bị Niếp Duy Bình châm chọc trêu ngươi mà trả cái lễ lợi hại.

Bất quá Niếp Duy Bình thanh danh bên ngoài quả nhiên không phải thổi phồng, cứ như vậy một câu tiếp thêm một câu đâm vào khuyết điểm người khác, khó trách mọi người đều nói “Thà chọc trời cũng không nên chọc Niếp Duy Bình”!

Ngụy Triết nhìn về phía Na Na, một lần nữa treo lên tươi cười như xuân phong quất vào mặt, tay đưa một gói to cho cô nói: “Đây là tôi lấy ở chỗ chú Triệu là thuốc cùng chút thuốc giảm đau, trước kia thời điểm răng tôi đau cũng dùng qua, hiệu quả tốt lắm, không có tác dụng phụ gì, cô có thể đưa cho tiểu Viễn dùng!”

Na Na cảm kích tiếp nhận, ngượng ngùng nói: “Để anh lo lắng rồi…… Bao nhiêu tiền tôi gửi anh!”

Ngụy Triết cười khoát tay áo, vô cùng thân thiết gõ đầu cô: “Cô trăm ngàn lần đừng khách sáo! Ngay cả chú Triệu đều nói, chúng ta đều là người một nhà, không cần phải khách khí!”

Trong lời nói của Ngụy Triết thật ái muội, làm cho Na Na không tự giác nhớ tới hiểu lầm lần trước, sắc mặt đỏ hồng cười ngượng ngùng nói: “Anh lại đùa tôi……”

“Khụ!” Niếp Duy Bình thật sự nhìn không được, lạnh lùng khụ một tiếng đánh gãy bọn họ tâm sự, ra vẻ không kiên nhẫn nhìn nhìn thời gian hỏi: “Cậu còn có việc sao? Nếu không có việc gì thì chúng tôi sắp bắt đầu công tác!”

Na Na thế này mới cảm thấy bọn họ cứ đứng mãi ở hành lang, buổi sáng có nhiều đồng nghiệp lui tới như vậy, còn không biết sẽ truyền ra chuyện bát quái gì nữa.

Na Na lôi kéo Ngụy Triết tay áo: “Tôi đưa anh ra thang máy đi?”

Ngụy Triết cao hứng gật đầu, còn chưa kịp nói cái gì, chợt nghe Niếp Duy Bình lạnh lùng cự tuyệt: “Không được, thời gian không còn kịp rồi, chúng ta lập tức đi phòng khám bệnh tọa chẩn !”

Na Na không dám tin trừng lớn mắt, nghi hoặc mở miệng: “‘Chúng ta’? Anh đi phòng khám bệnh xem bệnh, muốn tôi đi làm gì?”

Niếp Duy Bình hung ác trừng mắt nhìn cô một cái, không chút nào mặt đỏ thuận miệng bậy bạ nói: “Tôi hôm nay là chuyên gia tới phòng khám bệnh, bệnh nhân đặc biệt nhiều! Cô ở văn phòng cũng không có việc gì, liền theo tôi cùng đi phòng khám bệnh giúp dỡ!”

Na Na chớp ánh mắt, nhìn nhìn Niếp Duy Bình, lại nhìn nhìn Ngụy Triết bên người, nhất thời có chút không biết làm cái gì cho tốt.

Niếp Duy Bình nhìn vẻ mặt cô không tình nguyện, hai mắt thật to đen thùi tràn đầy hồ nghi đánh giá mình, trong lòng thấy không thoải mái càng nhiều.

Niếp Duy Bình không thoải mái, liền tuyệt sẽ không cho đầu sỏ gây nên được tiêu dao khoái hoạt, thản nhiên bồi thêm một câu nói: “Trương chủ nhiệm đã đồng ý!”

Na Na đối với vị chủ nhiệm có chút chiếu cố mình vẫn là thực tôn kính, huống chi là việc tốt cho mình, lập tức gật gật đầu, không chút do dự đáp ứng.

Ngụy Triết sắc mặt nhìn có chút không tốt lắm, miễn cưỡng cười trừ, trấn an cô: “Không có việc gì, cô đi đi, công tác quan trọng hơn…… Có thời gian chúng ta cùng nhau ăn cơm, mang theo cả tiểu Viễn nữa, cũng làm cho bé vui vẻ hơn!”

Nói đến tiểu Viễn, Na Na nghĩ tới chuyện đón bé về ở cùng, trước mặt không phải vừa lúc có thể nhờ người ta luôn sao?

Na Na ánh mắt sáng ngời, hưng phấn mà hỏi, lại bị Bác sĩ Niếp đã sớm không kiên nhẫn túm lấy rồi bước nhanh rời đi.

Na Na giãy không ra liền vung cánh tay vẫy Ngụy Triết cao giọng nói: “Tôi sẽ tìm anh, có chút việc muốn nhờ anh tìm hiểu giúp……”

Ngụy Triết đối với loại hành vi dã man thô bạo của Niếp Duy Bình thực không thể lý giải, vội vàng đối với Na Na phất tay ý bảo: “Đi đi, tôi chờ cô!”

Niếp Duy Bình mày mặt nhăn nhíu, mi tâm hằn hai đường rãnh thật sâu thể hieenj sự khó chịu của hắn.

Phòng khám bệnh Na Na không phải lần đầu tiên đến, nhưng là lần đầu tiên đi theo tọa chẩn ngoại khoa, không khỏi có chút tò mò mình sẽ làm gì, bởi vì rất ít chuyên gia thời điểm tọa chẩn còn mang theo bên người hộ lý, Na Na nhịn không được hỏi: “Bác sĩ Niếp, tôi sẽ làm cái gì nha?”

Niếp Duy Bình ngẩn người, thế này mới từ trong suy nghĩ khó chịu vô cớ mà phục hồi tinh thần lại, lạnh lùng liếc cô một cái, không mặn không nhạt nói: “Đợi lát nữa cô sẽ biết, bảo cô làm gì cứ nghe theo là được, hỏi nhiều như vậy làm chi!”

Na Na dò xét sắc mặt hắn không tốt lắm, thức thời ngậm miệng giống như nha hoàn đi theo ở phía sau hắn.

Bởi vì phòng bệnh mấy năm trước vừa mới được xây mới, cho nên phòng bệnh ngoại khoa cách phòng khám bệnh khá xa, xuyên qua vườn hoa nhỏ, còn đi dọc theo đường hành lang xuống dốc mới tới cửa bệnh viện.

Ở vườn hoa tươi đẹp, Niếp Duy Bình đột nhiên như ma xui quỷ khiến hỏi ra tiếng: “Hắn chính là người đàn ông tốt ôn nhu săn sóc mà cô thích?”

Na Na sửng sốt, mờ mịt “A” một tiếng, khó hiểu hỏi hắn: “Ai a?”

Niếp Duy Bình có chút không được tự nhiên vuốt tóc, che dấu sự bối rối bằng sự lạnh lùng hừ nói: “Còn có thể có ai? Cô còn quen ai? Ngụy Triết!”

Na Na bừng tỉnh đại ngộ, cũng không hiểu được lời này của hắn có ý gì, chẳng nhẽ bác sĩ Niếp dưới vẻ lạnh lùng lại ẩn chứa tâm tư bát quái?

Na Na da đầu run lên, đem ý nghĩ kỳ quái vừa xuất hiện ném qua một bên.

Ngụy Triết thật là người đàn ông tốt ôn nhu săn sóc, luôn nở nụ cười ấm áp như gió xuân, thân thiết hiền lành, cùng hắn ở chung Na Na cảm thấy thực nhẹ nhàng, tâm tình cũng sẽ khoái trá rất nhiều. Nhưng mà nói “Thích”, Na Na không rõ Niếp Duy Bình nói là loại “Thích” nào, bởi vậy, không khỏi ấp úng không biết nên trử lời như thế nào.

Na Na bộ dáng muốn nói lại thôi do dự dưới mắt Niếp Duy Bình lại có ý nghĩa khác, thật chướng mắt đến cực điểm!

Nhìn con thỏ nhỏ thẹn thùng cúi đầu…… Đây rõ ràng chính là tà niệm nảy mầm nên thẹn thùng, là tâm tư chôn dấu bị người khác biết nên sợ hãi!

Cái loại cảm giác kỳ quái này lại tới nữa, ngực như có gì đó đè nặng làm hắn thật khó chịu, mà lần này còn kèm theo một tia kinh hãi nói không rõ nên lời, thật giống như con thỏ nhỏ là ly cà phê đen kia, làm cho hắn cả người không khỏi căng thẳng thần kinh, nhưng lại làm cho hắn không thể bỏ qua chút ngọt ngào ẩn trong đó, nuốt cũng không phải mà phun lại không muốn!

Na Na cúi đầu đau khổ suy tư về phải như thế nào trả lời bác sĩ Niếp mà vẫn không hiểu vấn đề, căn bản không chú ý tới người đàn ông bên người trong hai mắt thật đen tối, ẩn chứa cảm xúc mênh mông……

“A, Ngụy Triết là người tốt bụng lại thực ôn nhu! Tôi cùng anh ấy bất quá chỉ thấy hai ba lần mà thôi, hắn cũng rất nhiệt tâm chủ động giúp tôi, còn mang tiểu Viễn khám nha sĩ…… Tôi thực cảm kích anh ấy, cũng thấy ngượng ngùng, rõ ràng cùng người ta không thân chẳng quen, lại còn nhiều lần làm phiền hắn……”

Niếp Duy Bình khóe môi như đóng băng tức khắc như xuân về hoa nở, lãnh đạm cứng rắn biến thành hoà thuận vui vẻ.

Bất quá chỉ là chút duyên gặp gỡ đồng nghiệp, còn tưởng rằng có chuyện gì, hóa ra trong lòng con thỏ nhỏ cũng chỉ là một “người khác” giúp đỡ mà thôi!

Niếp Duy Bình ở trong lòng khinh thường cười lạnh, hung hăng coi thường một phen, Ngụy Triết thật sự tự cho mình mặt mũi a, còn dám nói mình là “Người một nhà”!

Na Na nghĩ đến chuyện muốn Ngụy Triết giúp đỡ, không khỏi sầu mi khổ não, bất đắc dĩ thở dài, lầm bầm lầu bầu than thở: “Tháng sau lĩnh tiền lương, tôi nhất định mời anh ấy ăn bữa cơm, hảo hảo cảm ơn một phen……”

Niếp Duy Bình giật mình một cái nháy mắt liền thanh tỉnh, vội ho một tiếng, cau mày hỏi: “Cô có chuyện gì còn phải nhờ hắn hỗ trợ?”

Na Na kinh ngạc nghiêng mặt nhìn hắn, thật sự không thể tin được bác sĩ Niếp cư nhiên còn quan tâm mình!

Niếp Duy Bình bị ánh mắt cô nhìn mà có chút xấu hổ, thẹn quá thành giận trừng mắt nhìn cô một cái, ra vẻ không kiên nhẫn thúc giục nói: “Nói, rốt cuộc là chuyện gì?”

Na Na bị quát lớn mà rụt cổ, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra an tâm không ít.

Quả nhiên vừa mới rồi đều là ảo giác, bác sĩ Niếp như vậy mới là bình thường

Na Na thở dài, đem khó xử của mình đơn giản nói ra: “Tôi muốn hỏi bệnh viện rốt cuộc có điều kiện gì để được gửi ở nhà trẻ? Hoặc là chỉ gửi nửa ngày cũng được! Cũng không biết học phí có cao hay không, hơn nữa nếu không nhận trẻ gửi giữa năm học thì tiểu Viễn nên làm gì bây giờ?”

Việc nhỏ như vậy Niếp Duy Bình liền không đẻ vào mắt! Em gái hắn Niếp Duy An trước đây chính là công nhân viên chức ở nhà trẻ, sau lại tuy rằng bởi vì nguyên nhân hắn không rõ mà chuyển, nhưng quản lý nhà trẻ Niếp Duy An rất quen thuộc, hắn cũng coi như có quen biết đi!

Niếp Duy Bình không cho là đúng hừ hừ, cầm tai nghe vừa đi vừa nói: “Việc nhỏ ấy cô không cần lo lắng, để tôi giúp cô liên hệ, cứ mang thằng oắt con đó lại đây nhập học đi!”

Na Na kinh hỉ trợn to mắt, mím môi, cánh môi thập phần no đủ, núm đồng tiền nho nhỏ làm cho cô luôn luôn mang lại cảm giác đang cười, thật đáng yêu.

Na Na không giống cô gái đương thời mà cho rằng, mùa xuân khí hậu khô ráo, không cần bôi son dưỡng môi nên có chút khô tróc, nhìn qua có chút lôi thôi lếch thếch, lại làm cho Niếp Duy Bình muốn đui mù vì tình……

Trong lòng ngứa ngáy, muốn đi bôi trơn làm bóng hai cánh môi mềm mại kia, làm cho chúng nó trở nên hồng nhuận ướt át nộn nộn giống như cả người cô……

Na Na hoàn toàn đắm chìm trong vui sướng, không có chú ý tới gã đàn ông bên người có điểm không thích hợp, cúi đầu một góc chín mươi độ để cảm ơn.

“Bác sĩ Niếp, thật sự thật sự cám ơn anh!” Na Na vui sướng đến mức nói năng lộn xộn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng đến mê người,“Thật may có anh ở đây, nếu không có anh khẳng khái giúp đỡ…… Tôi cùng tiểu Viễn thật không biết làm sao bây giờ……”

Con thỏ nhỏ kia cảm động đến nước mắt lưng tròng, cảm giác sung sướng thật lớn khiến Niếp Duy Bình cảm thấy kiêu ngạo thỏa mãn cực độ.

Niếp Duy Bình lơ đễnh khoát tay chặn lại, cằm nâng lên, lạnh nhạt mở miệng nói: “Không có gì, một chút việc nhỏ thôi! Về sau nếu gặp khó khăn liền tìm tôi, đừng không biết xấu hổ mà phiền toái ‘Người khác’, có thể lại đây tìm tôi!”

Niếp Duy Bình đây là trực tiếp không coi mình là người ngoài, móng vuốt ma quỷ đã xuất ra, liền đem con thỏ nhỏ từng chút một vây bắt trong lòng bàn tay……


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.