Bác Sĩ Cầm Thú

Chương 35: Chương 35




Khoa giải phẫu thần kinh là nơi phiêu lưu nhất trong bệnh viện, não bộ cùng tuỷ sống là hệ thần kinh trung ương điều khiển mọi hành động suy nghĩ của con người, chúng không chỉ phức tạp tinh tế mà chúng còn không có khả năng phục hồi như cũ, cho nên phần lớn tổn thương đều không thể nghịch tính, một khi đã sinh ra liền gây cho người bệnh thống khổ không thể vãn hồi.

Bình thường khi làm phẫu thuật một ca nào đó, nếu các bác sĩ ngoại khoa có một sai lầm nho nhỏ nhưng cơ quan bị tổn thương đó không có dấu hiệu bất thường gì thì sẽ không bị tính toán truy cứu điểm gì. Nhưng nếu chẳng may động chạm hay làm đứt một dây thần kinh nào đó thì vĩnh viễn không thể sửa sai nối khớp hoàn hảo lại được……

Cho nên, bác sĩ khoa giải phẫu thần kinh đều gánh vác trách nhiệm cùng áp lực tính thần rất lớn, dù chỉ một cái sơ sẩy rất nhỏ đều sẽ tạo thành thương tổn vĩnh viễn không thể cứu chữa.

Đây là phòng có nhiều phiêu lưu nhất cũng có nghĩa là tỉ lệ tử vong cũng cao nhất.

Ở vị trí hiện tại của Niếp Duy Bình dù hắn có thông minh hơn người, thiên phú cực cao nhưng mỗi ngày vẫn có những sinh mệnh từ trên tay hắn mà trôi đi.

Ngày lâu, Niếp Duy Bình tâm địa dần trở nên cứng rắn lạnh lùng như băng, ngữ điệu cùng với tâm tư luôn có sự cảnh báo bén nhọn, khi tuyên cáo bệnh nhân tử vong hắn luôn làm cho người ta khó có thể nghe ra cảm xúc dao động nào.

Hai ngày quan sát, bệnh nhân hôn mê bất tỉnh nằm ở phòng theo dõi đặc biệt không có chút chuyển biến tốt nào, người thanh niên trẻ kia được hắn cứu trở về còn chưa kịp bắt đầu khám phá cuộc sống này đã vội kết thúc cuộc đời mình bằng một cuộc đua xe hoang đường.

Niếp Duy Bình lắc đầu thở dài, trên chỗ chữ kí của bác sĩ kí một chữ thật nhanh.

Na Na bị tiếng tranh cãi kêu khóc ầm ĩ làm kinh sợ, ở bệnh viện mỗi ngày đều diễn ra cảnh sinh ly tử biệt mà dần dần tập mãi thành thói quen, nhưng là vì hộ lý ở khoa giải phẫu thần kinh, vẫn là tận tâm tẫn trách đi ra ngoài chuẩn bị khuyên giải an ủi một phen.

Na Na theo tiếng ồn mà đi vào phòng chăm sóc đặc biệt, sắc mặt nháy mắt trở nên khó coi.

“Sao lại thế này?”

Trần Tiệp đang sứt đầu mẻ trán, thời điểm rút thiết bị đột nhiên thân nhân liền nháo loạn, nói gì cũng không đồng ý ngừng trị liệu, khi bị hỏi tới nhất thời đành thở dài một tiếng nói: “Mẹ của bệnh nhân không chấp nhận được……”

“Vừa mới kiểm tra phòng không phải đều tốt sao?” Na Na vội vàng đánh gãy lời cô ấy: “Tại sao đột nhiên lại không qua khỏi?”

Trần Tiệp thở dài: “Không phải không được…… Không phải là đã qua ba ngày sao, bệnh nhân vẫn chưa tỉnh lại nghĩa là sẽ không qua khỏi, bác sĩ Niếp đã cho ngừng theo dõi……”

Nói còn chưa xong, Na Na liền xoay người chạy mất, để lại Trần Tiệp không hiểu ra sao mà than thở: “Đây là làm sao vậy?”

Cửa bị một lực mạnh đẩy tung ra, Niếp Duy Bình bất mãn nhíu mày: “Chuyện gì? Mèo truy chó rượt hay sao mà chạy gấp như vậy?”

Na Na thở phì phò căm giận hỏi: “Vì sao lại ngừng trị liệu ở phòng theo dõi đặc biệt?”

Niếp Duy Bình không cho là đúng đáp: “Đã qua bốn mươi tám giờ đồng hồ rồi, cậu ta còn không tỉnh, không nên tiếp tục chiếm giường bệnh.”

“Nhưng cậu ấy còn chưa có chết!” Nghe thấy âm thanh đạm mạc lạnh lùng trả lời làm cho Na Na đột nhiên trở nên kích động: “Cậu ấy còn sống, còn có người nhà…… Anh vì sao lại buông tay chứ?”

Niếp Duy Bình bị cô làm cho hoảng sợ, ôm ngực cười lạnh nói: “Em sáng nay xuất môn không uống thuốc? Đây là lại nổi cơn điên gì!”

Na Na khuôn mặt nhỏ nhắn trướng đỏ bừng, ánh mắt trừng thật lớn, con ngươi đen bóng giống như có ngọn lửa thiêu đốt, có một loại cảm xúc không biết tên.

“Không thể buông tay! Rõ ràng các số liệu kiểm tra đã ổn định…… Mới qua hai ngày, vì sao lại không cố gắng thêm một chút?”

Niếp Duy Bình tiếp tục vội vàng làm việc của mình, lạnh lùng nói: “Dựa theo quy định, với tình huống này của cậu ta có rất ít khả năng tỉnh lại, người nhà cũng đã đồng ý kí tên, có thể sắp xếp đến nơi an dưỡng hoặc là trực tiếp buông tay……”

“Em biết!” Na Na lớn tiếng nói,“Nơi an dưỡng…… Đến nơi đó thì còn có hy vọng gì? Nói cho cùng cũng chỉ là trạm trung chuyển tuyên cáo tử vong!”

Người bị bố trí tới nơi an dưỡng kỳ thật đã cam chịu buông tha trị liệu, không còn có thể đi ra, qua không bao lâu sẽ bị trực tiếp đưa tới nhà tang lễ.

Niếp Duy Bình quay sang nhìn cô, thản nhiên hỏi: “Vậy em nói nên làm sao bây giờ? Cậu ta có lẽ sẽ hôn mê tám năm mười năm cũng đều chưa chắc tỉnh lại, anh có thể bố trí cho cậu ta một giường bệnh trị liệu nhưng nhà cậu ta gánh vác được viện phí cao ngất ngưởng đó không?”

Một câu đã làm Na Na không thể phản bác.

Niếp Duy Bình trong lòng than nhỏ, người trẻ tuổi mới vào xã hội rốt cuộc vẫn là quá mức thiên chân!

Qua hồi lâu, Na Na ngẩng mặt lên, đôi mắt ửng đỏ nhẹ giọng hỏi: “Anh có cái quyền gì mà quyết định sinh tử của người khác?”

Niếp Duy Bình nao nao kinh ngạc nhìn về phía cô.

Na Na nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt mơ hồ như nhìn về xa xưa, giống như xuyên thấu qua hắn mà chất vấn bác sĩ trong thiên hạ, ngữ khí thì thào mang theo áp bách cùng tuyệt vọng.

“Cậu ấy từ lúc tai nạn giao thông tới đây, cũng không có chết ở trên bàn giải phẫu…… Cậu ấy cố gắng kiên trì như vậy, các người có lý do gì mà lại buông tay cậu ấy?”

Na Na càng nói càng kích động, hai mắt xuất hiện nước mắt mông lung nhưng cũng không che mờ được đôi con ngươi đen bóng mà ngược lại giọt nước đó lại làm nó thêm lấp lánh.

“Cậu ấy còn có người nhà! Cậu ấy làm sao có thể buông tay để lại người nhà nỗi thống khổ như vậy? Cậu ấy còn trẻ tuổi như vậy làm sao lại cam tâm chết đi như vậy……”

“Bình tĩnh một chút!” Niếp Duy Bình nắm bả vai cô quát: “Anh là bác sĩ, không phải thần! Trị bệnh trị không được mệnh!”

“Nhưng cậu ấy còn sống!”

“Cậu ta có tỉnh lại sao?” Niếp Duy Bình sắc mặt cực lãnh, khí thế bức người hỏi: “Cậu ta như vậy cùng đã chết có cái gì khác nhau? Như vậy sẽ không là gáng nặng đè lên người nhà của cậu ta, cũng có thể để cậu ấy ra đi an tâm hơn!”

“Nói bậy!” Na Na cố sức cậy tay hắn ra, từng bước từng bước lui ra phía sau tức giận nói: “Đay chỉ là cái cớ của anh! Uổng công tôi nghĩ anh là bác sĩ tốt…… Không nghĩ tới anh lại là loại lang băm vì duy trì lợi ích mà làm hại mạng người! Anh! Anh…… Anh không xứng với tấm áo blue trắng mặc trên người này!”

Sự chỉ trích chửi rủa không chút khách khí như vậy Niếp Duy Bình lại không hề tức giận, ngược lại hắn chậm rãi tỉnh táo lại, ánh mắt nhìn cô bằng trầm ổn lý trí như một chậu nước lạnh, dần dần gọi lại Na Na đang chìm trong bi phẫn oán hận.

Niếp Duy Bình chờ cô yên tĩnh mới bình tĩnh mở miệng: “Mỗi một người mới vừa ra trường đều giống em, lòng mang chí khí mang giấc mộng trở thành người hành y tế thế. Không ai không muốn làm một bác sĩ tốt được người người tôn kính sùng bái, nhưng sự thật thì như thế nào, chỉ khi tình huống đáng chán ghét nhất là chuyển xấu em cũng không thể không cúi đầu! Anh không có vĩ đại vô tư như vậy, làm không được cái việc quên mình vì người, nhưng anh có thể không thẹn với lương tâm, nhiều người chết trên tay anh như vậy anh lại chưa bao giờ ngủ không yên!”

Niếp Duy Bình ngữ khí thản nhiên hỏi: “Em nói anh không xứng với cái bộ quần áo này…… Như vậy, em nói cho anh biết làm như thế nào mới xứng với cái áo blue trắng này?”

Na Na bị hỏi liền trầm mặc gắt gao cắn môi, đột nhiên nước mắt rớt xuống.

Niếp Duy Bình trong lòng hoảng hốt, trước kia cũng không phải không mắng qua người ta đến phát khóc, nhưng bộ dạng tuyệt vọng lại cực kỳ bi ai mà không tiếng động rơi lệ, hắn còn chưa từng gặp qua.

Niếp Duy Bình mày nhăn lại, chân tay có chút luống cuống bối rối, muốn an ủi lại không biết nên nói như thế nào cho tốt, hắn căng thẳng khẩn trương liền há mồm quát hỏi: “Khóc cái gì?”

Na Na thương tâm đến cực điểm nhìn hắn, trong ánh mắt kia hàm chứa thống khổ đã xâm nhập đến cốt tủy, thật giống như…… khi sắp chết đuối mà cố gắng dãy dụa có túm lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, cái ánh mắt tuyệt vọng nhìn trời đất, trong ánh mắt đó là sự hi cọng cuối cùng cũng tiêu tan.

Niếp Duy Bình trái tim đau đớn dữ dội, giống như có thứ gì đó đâm thật sâu vào nơi mềm yếu nhất của trái tim mình, ngay cả hô hấp cũng đều thật đau đớn.

Niếp Duy Bình hít vào một hơi, cố gắng hòa hoãn ngữ khí, không được tự nhiên nhẹ giọng dỗ dành: “Đừng khóc…… Vì cái gì mà khổ sở, nói cho anh biết được không?”

Nói xong, Niếp Duy Bình vươn tay, đầu ngón tay vừa mới chạm vào mặt cô đã bị hất mạnh ra.

Na Na dùng sức hất mạnh tay hắn ra tựa như hắn là rắn rết quấy nhiễu rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.

Niếp Duy Bình gương mặt lạnh lẽo, trên mu bàn tay nhức nhức mà run rẩy, đầu ngón tay lạnh lẽo, dấu sau cặp kính là đôi mắt u sầu tràn ngập thê lương.

Na Na suy nghĩ hỗn loạn, tránh ánh mắt kinh ngạc của người khác, bụm mặt vội vàng chạy xuống tầng.

Kỳ thật…… lời bác sĩ Niếp nói là có đạo lý, nhưng cô chính là không có cách nào chấp nhận!

Làm sao lại có thể chấp nhận?

Người còn đang nằm ở nơi an dưỡng kia, còn cần cô cứu mà……

Na Na từ ngoại khoa đi ra chạy không mục đích, tinh thần hoảng hốt đột ngột bị người ta bắt lấy cánh tay, theo đà liền rơi vào một cái ôm ấm áp.

Na Na trừng hai mắt không có tiêu điểm nhìn hồi lâu, mới chậm rãi nhìn rõ gương mặt Ngụy Triết đang tràn đầy lo lắng.

“Na Na, cô làm sao vậy? Có chuyện gì sao?”

Na Na thì thào mở miệng: “Ngụy Triết?”

“Là tôi! Cô có khỏe không? Chỗ nào không thoải mái?”

Ngụy Triết ôm cô đi đến cái ghế dưới một tàng cây râm mát rồi ngồi xuống, sờ sờ cái trán của cô thân thiết hỏi.

Na Na chậm rãi bình tĩnh trở lại, lắc lắc đầu nói: “Tôi không sao……”

Ngụy Triết cẩn thận xem xét cô, làm sao mà lại nhìn không ra cô vừa mới khóc, nhưng cũng không nói ra mà ôn hòa cười nói: “Không có việc gì là tốt rồi…… Đừng sợ, có vấn đề gì thì cứ tìm tôi, không có gì là giải quyết không được!”

Na Na chần chờ nhìn hắn: “Nếu…… Anh có một người rất quan trọng đang hôn mê bất tỉnh, bác sĩ đề nghị từ bỏ trị liệu để người đó tự sinh tự diệt, anh có thể lựa chọn kiên trì hay không?”

Ngụy Triết cười cười, không đáp hỏi lại: “Có phải hôm nay có bệnh nhân bị từ bỏ trị liệu hay không?”

Na Na trầm mặc một lát, gật gật đầu, đơn giản kể lại tình huống bệnh nhân giường số 3.

Ngụy Triết an tĩnh nghe xong, ánh mắt ôn nhu nhìn cô, thở dài nói: “Nếu là tôi, chỉ sợ cũng làm không được chuyện từ bỏ…… Sống chết là chuyện thường tình, có ai lại muốn không còn được gặp lại người thân bạn bè của mình đâu!”

Na Na cảm động lây cười khổ: “Không ai có thể ngoan độc hạ quyết tâm làm theo ý mình mà quyết định cái chết cho người khác…… Chẳng sợ không có hi vọng, nếu có dù chỉ là một chút hy vọng cũng sẽ dùng hết sức mình mà giữ lại!”

Ngụy Triết gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nhẹ giọng khuyên giải nói: “Cho nên Niếp Duy Bình làm như vậy là không có tình người, nhưng theo góc độ của một bác sĩ, cậu ấy làm như vậy cũng là không có gì đáng trách…… Trước mắt tình thế xã hội chính là như thế, Niếp Duy Bình mặc dù có tâm cũng vô lực thay đổi, chỉ có thể khuất phục trước sự thật, cậu ấy cũng không có làm sai cái gì.”

Na Na mê mang nhìn hắn: “Như vậy được sao? Nếu như không tốt…… Vì sao mọi người đều không thay đổi?”

Ngụy Triết sửng sốt, không khỏi rơi vào trầm tư.

Đúng vậy, chế độ này rõ ràng đã sớm bị người ta lên án như vậy, cơ hồ mọi người bệnh đều bất mãn với thể chế chữa bệnh hiện nay, nhưng vì sao người nhà bệnh nhân lại không tìm biện pháp thay đổi?

Ngụy Triết trong đầu mơ hồ hiện lên một cái ý tưởng, giống như cách hắn vẫn tìm mục tiêu muốn tiếp cận rất xa……

Na Na đột nhiên thở dài nặng nề, rầu rĩ mở miệng hỏi: “Có phải các bác sĩ đều máu lạnh như thế?”

Ngay cả bác sĩ Niếp cũng không ngoại lệ……

Ngụy Triết phục hồi lại tinh thần, cười ôn nhu nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Nếu như không làm cho bản thân sắt đá hơn vậy những bác sĩ kia làm thế nào có thể ra tay với bệnh nhân đây? Không ai trời sinh mà lạnh lùng vô tình, bọn họ cũng là đã thấy qua quá nhiều sinh tử bệnh tật nên chết lặng mà thôi.”

Chết lặng là có thể bất nhân sao!

Na Na rối rắm nhíu mày, cô cũng biết là mình đang có chút cố tình gây sự, nhưng cô chính là không thể trơ mắt nhìn một người trẻ tuổi như vậy mà sinh mạng lại dễ dàng bị buông tha…… Đặc biệt, người buông tay lại là bác sĩ Niếp người mà cô luôn tin tưởng kì vọng nhất!

Na Na đột nhiên cảm thấy, cô có thể chấp nhận khuyết điểm của bất kì người nào, nhưng không cách nào chịu được bác sĩ Niếp làm cho cô thất vọng……

“Đừng để tâm vào chuyện vụn vặt !” Ngụy Triết nhìn khuôn mặt cô nhăn nhó đau khổ suy tư, không khỏi cười cười vỗ vỗ vai cô, thuận miệng an ủi nói: “Về sau gặp chuyện như vậy nhiều thì từ từ cô sẽ hiểu được !”

Na Na nghe nói như thế trong lòng lại có chút không thoải mái, lại vẫn miễn cưỡng cười trừ một cái: “Cám ơn anh đã khai đạo cho tôi…… Tôi còn phải đi làm, đi về trước !”

Thời điểm Na Na trở lại phòng, bệnh nhân giường số 3 đã mất.

Giường bệnh nhỏ hẹp đã sạch sẽ, dụng cụ theo dõi đã sửa sang lại xếp gọn một bên, tùy thời có thể có bệnh nhân mới vào dùng, trong phòng bệnh những người khác đang làm việc của mình, thật giống như trước đó chưa từng có người ở tại đây trên giường này đau khổ giãy dụa giữa sự sống và cái chết.

Na Na trong nháy mắt cảm thấy trái tim như treo ở giữa không trung, sau xúc động là sự sợ hãi tương lai mịt mờ không thôi, cô thất thần xoay người lại đối diện là đôi mắt lạnh lùng của Niếp Duy Bình.

Niếp Duy Bình không nhanh không chậm bước đến, trong tay cầm cái gì đó đưa tới trước mặt cô, thanh âm bình bình nói: “Đây là giấy tờ xác nhận tự nguyện, trước khi giải phẫu cũng đã ký qua…… Đây là do người nhà bệnh nhân giường số 3 tự tay viết và kí tên, đồng ý dừng hoạt động thiết bị, từ bỏ mọi trị liệu!”

Na Na yên lặng nhìn hồi lâu, khó khăn mở miệng nói: “…… Thực xin lỗi, em không nên chỉ trích anh……”

Niếp Duy Bình nhướng mày, thản nhiên nhắc nhở: “Chú ý cảm xúc của em, nơi này là bệnh viện không nên ảnh hưởng đến công việc của mình!”

Na Na ngẩng đầu, ánh mắt ướt sũng đều là thuần khiết, khẩn cấp túm lấy tay hắn hỏi: “Bác sĩ Niếp, nói cho em biết anh làm như thế nào?”

Na Na dù không nói rõ ràng nhưng Niếp Duy Bình vẫn hiểu được.

“Rất đơn giản…… Em đem thời gian cùng tinh lực lãng phí trên sinh mệnh không thể cứu được, chẳng thà khởi động lại tinh thần đi cứu chữa nhiều người khác.” Niếp Duy Bình dừng một chút, khuôn mặt tuấn dật đột nhiên lộ ra mệt mỏi, ngữ khí đạm mạc tiếp tục nói: “Anh từng nghe qua một câu ngạn ngữ: Người người khóc tại đám tang, đám tang không nên tiến tới ngành công nghiệp.”

Na Na giật mình thật sự suy nghĩ về lời nói này.

Niếp Duy Bình nhìn bộ dáng của cô, có tâm an ủi lại biết đây là một trở ngại mà mỗi một người trong nghề y đều phải trải qua.

Chẳng qua người khác không có bướng bỉnh như vậy, không giống như con thỏ nhỏ ngốc nghếch si đần này, cô sự thật có quá nhiều lí tưởng tốt đẹp, những nhận định như vậy sẽ khó mà thay đổi được.

Niếp Duy Bình trong lòng thở dài, quyết tâm ngoan tuyệt, sắc mặt đông lạnh bước qua bên cạnh cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.