Bà Xã Ngọt Ngào: Hàng Tỉ Ấm Áp Kết Hôn Ngày Thứ 7

Chương 286: Chương 286: Đừng quá quá đáng




Chương 287: Đừng quá quá đáng

“Anh cũng muốn……” Lãnh Tư Thần dừng một chút, con ngươi xâm lược cực điểm nhìn từ trên xuống dưới đánh giá cô, nói: “Nhưng, ai bảo em mặc thành như vậy!”

Hạ Úc Huân nhìn mình, không cảm thấy mình mặc như vậy có cái gì không ổn, quần áo rất dài a, cái gì không nên lộ cũng chưa lộ.

Cô bắt chước kịch hoàng mai phẩy phẩy tay áo, còn dạo qua một vòng, nói:“Có vấn đề gì sao? Hơn nữa, cho dù có vấn đề cũng không thể trách em được? Em vừa tỉnh lại quần áo bên cạnh cái gì cũng đều không có, chỉ có cái này, vẫn là em từ dưới giường móc ra! Lại nói dâm giả thấy dâm, suy nghĩ của anh có thể thuần khiết một chút hay không?”

Không cần nghĩ cũng biết, quần áo cô tất nhiên là lừng lẫy hy sinh dưới móng vuốt của anh.

Cho nên, mặc kệ như thế nào sai đều vẫn là anh.

Lãnh Tư Thần cực kỳ thất bại mà than khóc một tiếng, dù sao biết nói với khúc gỗ mục như cô khẳng định là nói mãi cũng chẳng thông, vì thế không nói hai lời, lấy hành động biểu đạt ý mình.

Cô như vậy rõ ràng khiến nhân tâm động đến mức tận cùng lại một chút không tự biết đủ để làm anh hoàn toàn mất khống chế.

“Lãnh, tư, thần! Anh đừng quá quá đáng a!”

Sau khi ý thức được nguy hiểm, Hạ Úc Huân thét chói tai bò dậy rúc vào một góc, lại bị anh kéo trở về.

Bất quá, lúc này đây động tác xác thật có dịu dàng hơn một chút, một chút, thật sự chỉ là một chút mà thôi……

Cô thật sự khắc sâu cảm nhận được cái gì là mặt người dạ thú, cái gì là ra vẻ đạo mạo!

Cao lãnh gì đó tất cả đều chỉ là mây bay……

Không biết qua bao lâu, mặt trời dần lên cao, lúc Hạ Úc Huân tỉnh lại đã là giữa trưa.

Đang xoa đôi mắt, còn chưa tỉnh ngủ liền mơ mơ màng màng mà bị Lãnh Tư Thần ôm ngồi ở trên đùi.

Lãnh Tư Thần một bộ thoả mãn, tinh thần vô cùng tốt.

“Chúng ta ăn sáng đi!” Anh ân cần mà đem cái muỗng đưa tới tay cô, xong rồi còn bổ sung một câu: “Dễ ngất đi như vậy, phải ăn nhiều một chút!”

Hạ Úc Huân “Bang” một tiếng đập cái muỗng, “Ăn cái gì mà ăn? Còn bữa sáng?! Đều đã giữa trưa!”

Lãnh Tư Thần nhướng mày, “Thật sự tức giận?”

“Anh nói xem?” Hạ Úc Huân nghiến răng nghiến lợi mà nhìn anh: “Làm ơn, em thật sự hoài nghi người uống lộn thuốc rốt cuộc là ai! Lần này cũng không thể là vì giải thuốc cho em chứ?”

“Đương nhiên không phải, không chỉ có lần này, lần trước cũng không phải, bởi vì anh muốn em.” Lãnh Tư Thần nghiêm túc mà nhìn cô trả lời, một bộ ngữ khí đương nhiên.

Hạ Úc Huân bị anh nói đến không còn lời gì để nói, trong lòng có chút ngọt ngào, tiếp theo lại trở nên thấp thỏm, cuối cùng do dự mà hỏi, “Nếu không cẩn thận có em bé thì sao?”

Anh không dùng bất cứ biện pháp an toàn nào.

Lãnh Tư Thần an ủi hôn trán cô, nói: “Đừng lo lắng, là kỳ an toàn. Anh sẽ không làm em bị thương.”

“A…” Hạ Úc Huân quẫn bách gật gật đầu.

Người này đem ngày như vậy nhớ còn rõ ràng hơn cả cô?

Lúc này, tiếng chuông di động của Lãnh Tư Thần đột nhiên vang lên.

“Anh đi nghe điện thoại.” Ánh mắt Lãnh Tư Thần thoáng qua một tia hàn băng khó phát hiện ra, hôn trán cô, sau đó cầm di động đi đến ban công.

Sau khi nhận cuộc gọi, đầu bên kia lập tức truyền đến thanh âm có chút nôn nóng của Lãnh phu nhân, “Alo, Tư Thần a, con chừng nào thì trở về? Bên này tiệc đính hôn đã sắp xếp ổn thỏa, con có muốn xem còn yêu cầu gì nữa không……”

Lãnh Tư Thần mày nhíu chặt, cắt ngang đối phương nói, “Ba ngày sau tôi sẽ trình diện đúng giờ.”

Nói xong không đợi đối phương nói tiếp liền cúp máy, sắc mặt càng thêm âm trầm.

Lãnh Tư Thần đứng ở ban công trong chốc lát, đến khi khôi phục vẻ bình tĩnh, sau đó thần sắc như thường mà trở về, gắt gao ôm chặt thân thể Hạ Úc Huân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.