Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 243: Chương 243




Phó Mộ Chung không nghe theo, ngăn Đường Thi lại, hai người họ bị mắc mưa, anh ta cũng không để ý hay quan tâm gì, giữ bả vai của Đường Thi nói: “Tôi biết tôi phải có trách nhiệm, nhưng mà Đường Thi, tôi thực sự không muốn xảy ra chuyện như vậy… Lúc đó tôi ra tay với cô, chỉ là vì tôi không thế chịu đựng được, tôi…”

“Đừng nói nữa” Đường Thi nhẹ nhàng hất anh ra, hành động đó khiến anh ta không có cách nào để phản kháng.

“Để lại cho nhau một chút thể diện đi” Nói xong, cô lại quay người lại chìm vào trong mưa, cuối cùng Phó Mộ Chung cũng mất hết can đảm để kéo cô lại.

Anh ta nghĩ, anh ta ở trong cuộc đời Đường Thị, có lẽ… đã đến lúc phải rời đi rồi.

Nhờ phúc của Phó Mộ Chung, Đường Phi trở về liền bị cảm lạnh Cũng dẫn đến bị phát sốt.

Khi đến bệnh viện, lại là Giang Lăng, cậu em trai đẹp trai của Giang Yết đó, anh ta liếc nhìn nhiệt kế: “Chết tiệt, bốn mươi độ hail. Giỏi quá ha! So với lần trước còn giỏi hơn! Mồ mả mua xong chưa? Tôi giới thiệu người quen cho cô, cô đừng đến bệnh viện khám bệnh nữa, kiếm miếng đất mà nằm đi”

Lòng Đường Thi thầm nói đẹp trai như vậy, làm sao lại khiến người ta đau lòng như thế? Kết quả là giây tiếp theo, giống hệt lần trước, cô ngất đi.

Giang Lăng ôm Đường Thi giống như ôm hoàng hậu nương nương, kêu lên thất thanh “Người đâu, bên này có người bất tỉnh, chuẩn bị giường bệnh!”

Khi Đường Thi tỉnh lại, liền nhìn thấy Bạc Dạ ngồi ở bên cạnh, cô nghĩ răng bản thân phát sinh ra ảo giác, cảnh tượng này có chút quen thuộc? Thật tiếc anh không còn là người đó của trước kia nữa.

Bạc Dạ từ trên điện thoại ngước mắt nhìn lên, liếc mắt nhìn Đường Thỉ: “Tỉnh rồi à? Đường Thi không nói gì cả.

Bạc Dạ thở dài, lần này rất tự giác: “Tỉnh lại rồi thì tôi đi đây” “Cảm ơn, đi đi” Đường Thi chấp thuận rất nhanh, so với lần trước, cô đã có kinh nghiệm ít nhiều.

Suy cho cùng phải trải qua muôn ngàn thử thách bao nhiêu lần, mới có thế tu luyện ra thân thể trầm tĩnh này, dù là thu hoạch có chút thảm hại, khoảnh khắc ly biệt cũng quang minh chính đại.

Bước chân của Bạc Dạ cứng đờ, quay đầu lại nhìn Đường Thi, cô vẫn còn phát sốt, tuy đã giảm đi ít nhiều, nhưng dù sao người vẫn còn hơi nóng, môi tái nhợt, hẳn là đang khát rồi.

Bạc Dạ đi ra ngoài mua nước đặt ở đầu giường cô, cô không cần, người đàn ông im lặng quay lại, lần này anh thật sự rời đi.

Anh đang mong đợi điều gì? Mong đợi Đường Thi sẽ gọi anh lại sao? Bạc Dạ chịu đựng mọi thứ trong lòng rục rịch rời khỏi phòng bệnh, vừa lúc gặp Giang Lăng ở chỗ hành lang, trên người mặc áo choàng trắng, nói: “Ơ, anh Dạ mới đó đã về rồi sao?”

“Ừ” Bạc Dạ thờ ơ đáp: “Người đã tỉnh rồi” *Ö, người tỉnh lại rồi thì anh đi sao?”

Giang Lăng gọi anh: “Ở lại một lát, tối nay cùng nhau ăn cơm?” “Hơn nữa, khi nào hẹn được địa điểm ăn cơm rồi gọi cho tôi” Bạc Dạ không dám ở lại đây quá lâu, anh sợ bản thân mình không thể chịu đựng được mà không quay lại nhìn Đường Thị, quay lại tìm cô, nơi cô ở cách anh gần như thế, nhưng mà anh lại không dám đưa tay ra chạm vào.

“Anh không phải là..” Giang Lăng suy nghĩ một chút: “Cãi nhau với vợ cũ chứ?” Nghe được câu nói đó.

Bối Dạ quay đầu lại: “Không tính là cãi nhau, chỉ có thể nói là… đơn phương bị chán ghét”

Giang Lăng cười một cách tao nhã: “Anh cũng có ngày hôm nay sao?”

Suy nghĩ này là đang châm biếm mình sao? Bạc Dạ tức giận vì ý cười của anh ta: “Giọng điệu của anh, đây là đang cười trên nỗi đau của người khác phải không?”

“Tôi đánh giá cao Đường Thi” Giang Lăng luôn luôn phóng khoáng, nói chuyện cũng thẳng thần vô tư“Không phải loại yêu thích mập mờ, mà là sự yêu thích đối với người tài hoa. Anh Dạ, tuy tôi và anh quen biết đã lâu, nhưng tôi vẫn muốn thay Đường Thị bênh vực kẻ yếu một câu, việc của năm năm trước, anh làm quá tuyệt tình rồi” Tuyệt tình, người bạn tốt của anh đang nói rằng anh tuyệt tình.

“Nhưng mà lúc đó…” “Đúng, lúc đó anh đã nghĩ rằng anh đã nhìn thấy chân tướng” Giang Lăng đến gần anh, dùng giọng điệu kiên định: “Nhưng những gì mắt nhìn thấy chưa chắc đó là sự thật? Bạc Dạ, ngay từ lúc đầu tôi đã nói với anh, nhân lúc người ta còn ở đó, cái gì cần bù đắp thì nên đi bù đắp đi, đừng đợi người ta đi rồi, anh mới hối hận” Thật ra, anh bây giờ đã cảm thấy hối hận, nhưng mà chân tướng năm năm trước, anh cũng không dám đi điều tra.

Giang Lăng như nhìn thấu sự nhát gan của anh, vỗ vỗ vai anh: “Anh Dạ, Đường Thi không dễ dàng, anh khoan hãy nói năm năm trước cô ấy có giết người hay không, cô ấy cũng đã ở tù năm năm rồi, cô ấy còn nợ anh cái gì nữa, là đen hay trắng cô ấy đều đã nghiến răng mà chịu đựng rồi, còn nuôi con anh khôn lớn, làm người, thực sự phải có lương tâm một chút… Anh ở giữa, nhìn không rõ sự tình, nhưng mà người ngoài cuộc như chúng tôi lại thấy rất rõ. Anh không đền bù cho cô ấy, còn muốn bức ép cô ấy, chỉ sẽ khiến cô ấy càng hận anh thêm mà thôi, đây thực sự là điều anh muốn sao?”

Đây có thực sự là điều anh muốn không? Không, anh không muốn nhìn thấy ánh mắt căm hận đó của Đường Thi!

Bạc Dạ như bừng tỉnh, nhìn Giang Lăng: “Nhưng mà tôi… bây giờ, vẫn còn kịp sao?“

Ánh mắt của Giang Lăng nhìn về phía phòng bệnh của Đường Thỉ: “Tôi không biết, có lẽ, đã quá muộn tồi. Bạc Dạ, có một số thứ anh không thể gò ép nó, khi nó đã ở trong lòng bàn tay anh, anh đã không giữ chặt lấy nó, bây giờ nó bay đi rồi, anh đuổi theo không kịp” Đuổi theo không kịp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.