Âu Lạc Chi Nữ

Chương 16: Chương 16: CHƯƠNG 16




Hắn đã đi ra ngoài rồi, chỉ còn tôi gian nan vật lộn với cái bếp rơm củi này. Nào là thổi, là nhồi rơm, nhồi củi, tôi làm lung tung loạn xạ cả lên. Khiếp thật, nấu được chút gì vào bụng quả nhiên không dễ dàng gì…

Bỗng nhiên tôi nhớ đến trong kí ức, cũng đã từng chứng kiến người thân thổi bếp củi. Đó là chuyện phải hơn mười năm về trước, khi tôi mới chỉ là một con nhóc năm, sáu tuổi về chơi với bà ngoại ở quê. Lúc đó hình như bếp ga chưa phổ biến, ở thành phố thì còn có bếp điện, ở quê bà tôi hầu như người ta vẫn đun bếp than, bếp củi.

Lúc đó tôi thường ngồi trong bếp với bà, đứa cháu nhỏ bé là tôi lúc đó cũng thấy rất hiếu kì, cứ đòi bà cho nghịch lửa với, nhưng bà không cho, bà bảo chỉ để bà làm là được rồi. Lúc sau, bà đi ra ngoài bếp, tôi nghịch ngợm chọc cái que củi vào bếp, không hiểu sao lại để bị bỏng tay một mảng, khóc thét lên, báo hại bà tôi cực nhọc khổ sở dỗ dành, sơ cứu rồi vội cõng tôi lên trạm y tế… Thật ra thương tích cũng không là mấy, nhưng tôi lúc đó chỉ là một đứa trẻ, lại quen được bà chiều chuộng nên động tí là muốn ăn vạ bà, bà thấy tôi càng khóc thì càng đau lòng sốt ruột, cứ nghĩ tôi đau lắm nên cuống quít cầu khẩn bác sĩ phải cẩn thận, xem kĩ cho cháu… đến nỗi bác sĩ cũng thấy bực mình theo. Không hiểu sao hồi đó tôi lại rất thích làm nũng ăn vạ bà, càng ăn vạ được tôi càng vui, bây giờ nghĩ lại thấy mình thật thiếu suy nghĩ, thật trẻ con, cứ khiến bà lo như thế…

Tôi nhìn xuống cánh tay, đã lâu như thế, vết bỏng cũng đã mờ, không còn nhìn thấy dấu vết. Tự nhiên tôi thấy rất nhớ bà, cảm giác trong người tôi như sực tỉnh ra. Tôi đã mải chơi ở đây bao lâu rồi, không biết bà có cuống quýt đi tìm tôi không, với tính cách và sự quan tâm của bà, bà có khi nào mất ăn mất ngủ, thậm chí khóc lóc vì lo cho cháu mất tích…

Tuy tôi lúc đầu đến nơi này thấy rất lạ lẫm, trong lòng có chút hiếu kì, đặc biệt là vì điều mà tôi băn khoăn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong thời đại này, rốt cuộc sự thật của cuộc hôn nhân Mị Châu – Trọng Thủy là sao? Liệu tôi đúng hay cái cô giáo kia đúng? Thế nhưng bây giờ tôi lại cảm thấy rất muốn về nhà, dù đối với tôi, những người thân thật sự chỉ còn ông bà bà… ước gì mọi chuyện diễn ra nhanh lên, a, không phải thế… dù mọi chuyện có diễn ra nhanh hay không, dù có chuyện gì thì tôi cũng phải về nhà, càng về nhanh càng tốt, tôi sợ bà sẽ lo lắng cho tôi, tôi nhớ bà, và tôi không muốn sống ở cái thời đại cổ quái thiếu thốn tiện nghi này…

Dẫu sao trong lòng cũng chỉ là hiếu kì, cũng chỉ là một cuộc du ngoạn thôi, tôi phải về nhà chứ, không được, thế nào thì sau khi giải quyết mọi chuyện ngày mai xong tôi phải tìm cách trở về ngay, chuyện lịch sử thế nào, đúng là khi rơi vào hoàn cảnh này, ai cũng thấy hiếu kì, giống như đang xem một bộ phim chân thực không muốn rời mắt, nhưng tôi không thể lấn sâu vào được… tôi vẫn muốn về nhà hơn, lịch sử thế nào, cứ để kệ nó trôi đi, dù sao cũng đã xảy ra những việc như thế rồi, ở thời đại của tôi mọi thứ đã an bài rồi, quan tâm làm gì nhiều…

Nhưng liệu tôi có thể dễ dàng trở về? Tuy tôi bị rơi xuống giếng mà đến đây, nhưng cũng không chắc nhảy xuống cái giếng đó là được… hồi tôi đọc Dòng sống huyền bí (Anatolia Story) phải có cả pháp sư và thời điểm phù hợp mới quay lại được, tình cảnh của tôi bây giờ, làm sao để chắc chắn sẽ trở về thời điểm mình đã ra đi đây?

Mải suy nghĩ, tôi phát hiện ra nồi nước đã sôi trào ra, vội cuống quýt kiếm tấm giẻ lót vung nồi, đổ bí vào nấu…

A, tôi phát hiện ra mình cũng đang làm một việc thừa, tại sao tôi không về thần điện, dưới bếp không thiếu đồ ăn lẫn trái cây, hô một câu là có người mang đến đồ ăn ngon rồi… Nhưng dẫu sao, nếu ở thời hiện đại, chắc chắn cũng có bà sẽ xuống bếp nấu cho tôi vài món tôi thích… Tôi không cần ý tứ mà điềm nhiên ăn uống, chén sạch…

Canh bí nhạt như bí luộc, hình như còn bị nẫu, trứng ban đầu định rán ăn, vì chảo không chống dính nên chật vật, không biết làm sao để khéo léo lật mặt trứng, thế là tôi lại cầm đũa khuấy loạn lên thành trứng bắc… nấu ăn ở thời cổ không dễ đâu nhé!

Tạm nuốt mấy món không ngon gì, lấp tạm được cái dạ dày, tôi thu dọn rồi vươn vai bước ra ngoài, điềm nhiên tìm đường về thần điện.

Lúc nãy tên Cao Lỗ đã lôi tôi đi khỏi thần điện lẫn đến nhà hắn bằng cửa sau, thôi thì tôi cứ theo cửa sau mà về là tốt nhất. Tôi đi được một đoạn loay hoay trong dinh cơ của hắn mới phát hiện ra, tôi cũng không thuộc đường đi lối lại gì, hình như tôi lạc đường rồi!!!

Này, chỗ tôi đang đứng là một cái sân lát gốm nung, xung quanh là mấy dãy nhà ba gian mái ngói quay mặt vào nhau, chẳng biết là chỗ nào trong nhà hắn. So với nhà tên phú hộ xa xỉ nứt đố đổ vách kia thì nhà hắn cũng chẳng kém cạnh, biết hắn là cận thần thân tín nhất của Thục Phán, đứng đầu các Lạc tướng, dưới một người trên vạn người, nhưng xem ra cấp cho hắn cái dinh cơ to như vậy cũng là hơi quá rồi, như vậy có khác gì hắn cũng là tham quan. Ai da, một mình mà ở tốn đất như vậy… mình hắn thì cần bao nhiêu phòng, cần đến bao người hầu kẻ hạ, kẻ sai vặt mà dùng cái dinh cơ bành trướng này chứ…

Tôi đi được một đoạn thì bỗng thấy những tiếng nói chuyện rôm rả, dường như là một tốp phụ nữ. Người hầu nhà hắn? A, tôi nên hỏi đường đi ra, thấy vậy, tôi bèn đuổi theo họ.

Họ bước nhanh qua những hành lang, rẽ vào một khoảng sân rộng khác, xung quanh sân rất nhiều cây cối sum suê, có mấy ánh đuốc chiếu rọi ở các góc sân. Trên cao vẫn là vầng trăng rằm đã lên cao, ánh sáng vằng vặc góp phần chiếu sáng xuống khoảng sân…

Giữa sân có một cái giếng nhỏ, xung quanh giếng có xếp nhiều thau, xô đồng, có cả vại nước bằng đất nung… Chắc họ đến đây lấy nước?

Lúc này tôi mới để ý, họ không giống người hầu lắm. Năm cô gái này ăn mặc gọn gàng, tóc túm cao, ống tay áo cũng được quấn chặt bởi đai cổ tay da thú, chân không đi hài của nữ thời này mà đi ủng, nhìn thoáng qua làm tôi liên tưởng đến các nữ dũng sĩ người Việt cổ. Quả nhiên đúng vậy, bên mỗi người còn dắt một cây cung, một thanh kiếm ngắn.

Lại gần thì thấy mặt mũi họ lấm tấm mồ hôi, như vừa trải qua tập luyện. Các cô gái này đều tầm mười tám đôi mươi, mặt mũi mộc mạc nhưng sáng sủa. Họ vừa lấy nước rửa mặt mũi tay chân, vừa vui vẻ trò chuyện.

- Chị cả, cung thuật của chị cũng đã rất lợi hại rồi, vậy mà ngày nào cũng còn phải luyện đến muộn như vậy! – Một cô gái lên tiếng.

- Muốn thành thạo đều phải luyện tập, giống như các nam gia nhân khác trong phủ, ngày đêm đều rèn luyện. Số lượng gia nhân nữ chúng ta lại không nhiều, không được xông pha trận mạc thì cũng phải lo ở lại bảo vệ, hỗ trợ dân chúng nếu xảy ra biến cố, đó chính là nhiệm vụ của chúng ta, cũng là điều Cao Lỗ lạc tướng đã giao phó… Đội quân được luyện riêng trong gia thất của ngài chính là những người có trách nhiệm đặc biệt, thậm chí đôi khi cũng còn nhiều nhiệm vụ linh hoạt biến hóa, các em nhớ phải luyện tập toàn diện, hiểu chưa?

A, tôi từ xa nghe thấy cũng láng máng đoán ra, thì ra trong nhà tên Cao Lỗ này còn nuôi rất nhiều quân sĩ, dũng sĩ, gia nhân…Người trong nhà hắn có lẽ đều biết cung kiếm võ thuật, còn có cả một đội “nữ đặc công.” Có lẽ hai nữ tư tế từng được gài vào bên tôi cũng như những gia nhân này. Không ngờ không chỉ có công chúa biết cưỡi ngựa bắn cung, thời này cũng có những cô gái luyện tập võ công, quả nhiên đây đúng là truyền thống quý báu của dân tộc ta, giặc đến nhà, đàn bà cũng phải đánh.

- Chị cả, chị đã là thủ lĩnh đám nữ gia nhân ở đây rồi, võ thuật cung kiếm đều là nhất trong số chúng ta, chị cái gì cũng tốt, thôi thì chị nhường cho chúng em ít điểm tốt để còn được Cao Lỗ đại nhân chú ý đến chứ? – Một cô gái trẻ lên tiếng, giọng điệu có chút đùa cợt.

Chỉ thấy cô gái được gọi chị cả kia cau mày lườm cô gái vừa lên tiếng, giọng điệu cũng nghiêm khắc:

- Không được nói lung tung, biết việc của mình thôi!

- Ui da, chị , chúng em chả quá ngưỡng mộ tướng quân quá đấy chứ, nhưng không dám mơ tới… tướng quân chưa lấy vợ, chỉ mong chị cho chúng em được nhờ!

- Ta đã bảo đừng nói linh tinh! – Cô gái lần này gay gắt hơn, khiến cả đám đều im bặt. – Lần sau ai còn nói linh tinh như vậy, ta sẽ phạt nặng!

- Làm gì chị phải gay gắt như thế chứ! – Một cô gái lớn gan vẫn chép miệng – Chỉ là đùa thôi mà, chẳng nhẽ…có tật giật mình, hi hi… – Cô gái này đang định cười thì bắt gặp ánh mắt nghiêm nghị hết sức của chị cả, vội cúi xuống im lặng.

Tôi đứng ngoài, đang phân vân có nên tiến vào hỏi đường. Đúng là một đám phụ nữ ở với nhau, những chuyện này cũng bình thường thôi, lớp tôi cũng toàn con gái, tôi cũng từng chứng kiến chuyện này nhiều. Chỉ có điều, mỗi lần tôi, lớp trưởng bị trêu, tôi đều vui vẻ ngoác miệng cười cho qua, thực sự trong lòng không trông đợi gì nên chả sợ, chắc đám con gái này cũng là fan Cao Lỗ, tiếc thật, quan điểm về cái đẹp, cái vĩ đại của tôi vượt trội hơn họ… Cao Lỗ, ngươi chỉ đáng là con bọ cạp lung tung cắn người khiến tôi muốn đập!

Cuối cùng tôi cũng bước lại gần họ, phát hiện ra tôi, họ có chút bất ngờ, không quên cảnh giác, quả nhiên là một nhóm “nữ đặc nhiệm” cũng có bài bản đấy. Tôi phát hiện ra không thiếu ánh mắt kì quặc nhìn tôi, a, tại mặt mũi tôi tèm lem quá.

- Xin hỏi đường ra ngoài… – Tôi cười cười, thân thiện hỏi.

- Cô gái này là ai vậy? – Chị cả ánh mắt dò xét, quả nhiên phong thái giống Cao Lỗ nhất.

- Là khách thôi, em bị lạc đường! Xin nhờ các chị dẫn em ra…

- Ngươi ăn mặc kì quái, mặt mũi…có phải là cố tình hóa trang không? – Chị cả vẫn đề phòng dò hỏi.

Ôi, quả nhiên đệ tử số một của Cao Lỗ đây rồi, tác phong cũng giống không sai một ly, tôi thở dài ngán ngẩm, thà tự mình hỏi đường ra còn hơn. Tôi đang phân vân xem liệu họ có tóm mình lại không, và có nên giải thích thật mình là Kim quy chi nữ, mà chắc là không nên nói ra như vậy, thần nữ thì phải ở thần điện, làm gì có thần nữ bị lôi xềnh xệch đến đây, hít tro bếp rồi đi lạc đường… Cao Lỗ, tất cả là tại ngươi!!!

Nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo đến, hình như hắn rất thiêng, đốt nhang chắc cũng lên, đột nhiên hắn đi từ hành lang đối diện đến, vừa vặn nhìn thấy đám người này.

- Các ngươi làm gì vậy? – Hắn lại gần và hỏi, khuôn mặt đã tẩy rửa sáng loáng, lộ ra cái vỏ ngoài anh tuấn cương nghị như ban đầu.

- A, có người lạ thưa tướng quân… – Chị cả lên tiếng.

- Ta biết rồi, nếu các ngươi đã hoàn thành tập luyện, không có việc gì thì giải tán về nghỉ đi!

- Vâng, tướng quân. – Cả đám họ đồng thanh, cúi đầu rồi lui đi, trước khi bước đi, tôi dường như có nhìn thấy ánh mắt kì lạ của cô chị cả nhìn Cao Lỗ, vừa có chút gì đó như lưỡng lự, phân vân.

- Tướng quân… – Cuối cùng cô ta cũng quay lại lên tiếng.

- Chuyện gì?

- Không biết ngài hay chưa, lúc chiều, có người từ trong cung… đến đưa tin bảo công chúa tự nhiên thấy buồn bực, đã lâu không ra ngoại ô cưỡi ngựa, không biết ngài có rảnh và muốn đi cùng… – Cô gái chị cả nghiêm nghị lúc nãy bây giờ như khó khăn để diễn đạt, ánh mắt còn không dám nhìn thẳng vào hắn.

- Thật sao? – Bỗng nhiên ánh mắt Cao Lỗ ánh lên tia vui mừng lập tức – Tại sao ngươi không nói ngay?

- Là vì…- Cô gái ấp úng – Thuộc hạ mải tập luyện cho các chị em nên suýt quên mất, lúc nãy lại không tìm thấy ngài, thuộc hạ có tội lớn…

- Được rồi, không sao, ngươi lui đi! – Tự nhiên giọng hắn phấn khởi kì lạ, chẳng hiểu sao tấm lòng cũng rộng lượng, bao dung hiếm thấy.

Cô gái cúi đầu lủi thủi bước đi, cử chỉ đó đủ làm tôi hiểu được, cô ta thích thầm Cao Lỗ, lúc đầu có lẽ cũng thoáng do dự không biết có nên nói hay không, may mà cô nói ra đấy cô gái ạ, cô thử làm lỡ cuộc hẹn với người trong mộng của hắn xem…

Trong lòng tôi thấy thương hại cô gái kia, Cao Lỗ rõ ràng vẫn một mực yêu thích công chúa, nhưng dù cho hắn cũng chỉ là yêu thầm, cũng chưa bày tỏ tình cảm với công chúa, nhưng sao trong lòng tôi không có đến một chút cảm thấy hắn cũng đáng thương? Chắc là vì tôi quá ghét hắn.

Nhìn hắn đi, nhìn hắn đi, cảm xúc không che giấu được qua nét mặt và ánh mắt, cứ như đứa trẻ thấy mẹ đi chợ về mua quà cho. Hắn đang biểu lộ ra như một tên con trai mới yêu, trong lòng chờ đợi, không bảo cũng tự hồi hộp, hồ hởi. Bộ dạng hân hoan này, lại còn cư xử rộng lượng thân thiện như vừa nãy, quả là sức mạnh của tình yêu!

Trong lòng tôi tự nhiên sinh ra một đống ngứa ngáy, hắn hân hoan như vậy, tất nhiên là tôi thấy ngứa mắt rồi, chắc là cũng như hắn thấy tôi bình thản, thong dong vui sướng thì cũng ngứa mắt thôi ?!… Chỉ khi nào đối phương tức tối sôi gan hay thảm bại ê chề thì mới thấy hạnh phúc đắc ý, cả tôi và hắn đều như vậy.

Xem đi, xem đi, mặt hắn đang ngẩn ra, hình như tôi đang trong suốt trước mặt hắn. Ôi, nhưng tôi tự biết mình cũng không biến thái đến mức phá đám hay trêu chọc chuyện tình của hắn, nhắc đến công chúa, chọc vào hắn là hắn lại thành con bò mộng hung dữ mất. Tốt nhất là về thần điện ngủ một bữa cho sướng, ngày mai còn có công việc quan trọng cần làm với thần tiên đại ca kia.

- Này Cao Lỗ! – Tôi nhớ ra điều gì vội lên tiếng, sợ hắn không kịp từ trên thiên đàng nhảy xuống, tôi cố nói to.

- Gì ! – Thấy cái mặt tôi, mặt hắn giống như đang nhìn thấy Chúa lại bỗng nhìn thấy ác quỷ, rơi thẳng từ thiên đường xuống địa ngục trầm luân vậy. Hắn đang vui vẻ, các cơ mặt nãy giờ giãn ra lại vội cau có lại, đáp một tiếng khô khốc cụt lủn.

Chắc nãy giờ đúng là hắn đang ngửa mặt liên tưởng đến gương mặt diễm lệ của công chúa, người hắn yêu thích, nhìn xuống lại đập vào cái mặt tèm lem khó coi của tôi- cái gai trong mắt nên thái độ lập tức thay đổi. Đúng, ta là ác quỷ của ngươi đây, nhìn thấy mặt ta cũng đủ khiến ngươi đang ở thiên đường với công chúa thiên thần bị lôi xuống địa ngục đây.

Tôi tự cho mình khôn ngoan, lúc này chẳng tội gì cau có với hắn cho mau già, niềm vui chiến thắng tôi vẫn cần hưởng thụ. Tôi bình tĩnh còn đi vòng vòng qua cái thân hình cao to như cây gỗ của hắn, ra vẻ vỗ vai thân thiện:

- Thấy ngươi đang vui, hình như mai ngươi có việc bận thì phải, hay là mai ngươi cứ thoải mái đi chơi, hẹn hò đi, ngày mai ta chưa cần tập luyện ngay! – Tôi thân thiện thương lượng.

Đúng vậy, nếu mai hắn yêu cầu tôi dọn dẹp, chuẩn bị sân tập, chắc tôi phải đến sớm từ chiều, không được, mai tôi bận việc với thần tiên đại ca rồi.

Hắn đột nhiên thấy thái độ thân thiện bất thường của tôi thì đưa con mắt dò xét, dò cái gì mà dò, việc này có lợi cho ngươi mà.

- Thế nhé! – Tôi vỗ vào vai hắn một cái- Người ta bảo đàn ông phải mạnh dạn mà tấn công tỏ tình, dù có bị từ chối thì còn hơn là sau này hối tiếc, Cao Lỗ, ta chúc ngươi ngày mai may mắn. – Tôi nở nụ cười tươi, chân thật nhất có thể.

Cứ nghĩ hắn sẽ xuôi theo ngay, không thấy vui vẻ thì cũng không tỏ thái độ gì tiêu cực, nào ngờ hắn càng cau mặt nghiêm khắc, túm lấy cổ tay tôi, bóp chặt đến nỗi đau.

- Không phải ta đã cảnh cáo ngươi rồi! – Hắn dằn giọng đe dọa – Việc của công chúa, không được tùy tiện nói đến như vậy! Thứ hai, ngươi tỏ ra tốt đẹp như vậy, đang có ý đồ tính toán gì gì?

A, đáng tức, ngươi và cô “chị cả” kia y như nhau, có thích người ta cũng không bày tỏ, không dám liều mạng dũng cảm một lần, đã vậy còn gay gắt với những người đề cập đến chuyện tình cảm của mình. Cao Lỗ, bảo sao ta không căm ghét coi khinh ngươi. Lại vẫn còn kịp suy nghĩ dò xét xem tôi có ý tứ gì nữa chứ. Đáng hận!

- BUÔNG RA ! – Tôi giãy dụa, quát vào mặt hắn – Ta nói cho ngươi biết, đồ con rùa rụt cổ nhà ngươi, cứ như vậy mà yêu thầm đau khổ cả đời đi, đồ đa nghi xấu tính chỉ biết nghĩ xấu cho người khác như ngươi, ta rủa ngươi sau này chết vì chính sự đa nghi của mình!

Hắn siết chặt cổ tay tôi, a, là cái cổ tay phải vốn đã bị đau, đau quá, tôi muốn giết hắn. Hắn càng lúc càng tỏ ra hung hãn, lần này thì đúng là lại bị chọc vào chỗ ngứa.

- IM ĐI! – Hắn gần như gầm lên, như một con sư tử hung mãnh bị thương – NGƯƠI NGHĨ RẰNG MÌNH BIẾT GÌ MÀ DÁM NÓI CÀN! NGƯƠI CHÁN SỐNG SAO?

- Mạng sống của ta, tuyệt đối không do ngươi quyết định! – Tôi cũng gào lên, thật ra sự hung hãn của hắn cũng làm trong lòng tôi thấy sợ hãi, tôi chỉ là đang vì tự trọng của mình – Ta nói cho ngươi biết, vừa nãy ta không phải muốn chọc ngươi, là ta muốn đôi bên cùng có lợi, ngươi đi chơi vui vẻ, ta cũng có một ngày nghỉ vui vẻ, vậy có gì là sai sao? Ngươi đi chơi với công chúa thì cứ việc, tỏ tình hay không cũng là việc của ngươi, ta cũng không thừa hơi can thiệp vào! Đường ai nấy đi!

- AI NÓI NGÀY MAI TA SẼ ĐI! – Hắn đột nhiên hung hăng vùng vằng một cái, tay tôi tuy được thả ra nhưng suýt nữa cũng chao đảo ngã vì bất ngờ. – NGƯƠI NÊN NHỚ KHÔNG ĐƯỢC TÙY TIỆN NÓI CHUYỆN NÀY!

Hắn cơn giận như vừa muốn bùng phát, đột nhiên ánh mắt lại ánh lên chút thương tâm khó hiểu, có một chút tự ti thì phải. Chẳng nhẽ hắn không còn dám đối mặt với công chúa, dù là lời mời thân thiện như bạn bè cũng không được? Hắn muốn như con rùa chui rúc thật sao? Đáng ca thán thay Cao Lỗ tướng quân oai hùng uy vũ, chuyện tình cảm lại chui rúc, lẩn tránh như một con rùa. Vậy tại sao lúc nãy hắn lại tỏ ra vui vẻ như vậy? Chẳng nhẽ trong lòng hắn chỉ cần công chúa nhớ đến mình cũng vui, hay hắn cũng đang chuẩn bị do dự có nên đi hay không? Hoặc là hắn đang quyết tâm đi và vẫn cư xử trước mặt công chúa như một kẻ bề tôi hoặc bạn bè, không may tôi lại chọc vào, khiến hắn bùng phát nổi điên…

A, tại sao tôi khổ thế này, ông trời ơi, ngàn vạn lần cầu xin ông không cho tôi phải thấy cái mặt hắn nữa, tôi muốn nhanh chóng kết thúc tất cả rồi về nhà.

- Thôi được rồi Cao Lỗ! – Tôi cố gắng nén cơn giận, tỏ ra bình thản và điềm tĩnh nhất có thể – Ta thực sự căm ghét ngươi, là ta muốn hơn thua với ngươi, nhưng hằng ngày đau đầu nhức óc, nhìn thấy cái mặt khó coi của ngươi là ta rất ớn, ta thấy mình sẽ tổn thọ, nếu không cũng sớm nhồi máu cơ tim nếu còn lằng nhằng với ngươi, chuyện tập luyện gì đó, ta rút lại, ta không cần phiền ngươi nữa!

Ánh mắt hắn biến chuyển, hình như hắn đang thấy ngạc nhiên không ít vì thái độ tự nhiên chuyển sang bình tĩnh và những lời nói của tôi. Ánh mắt hắn nhìn tôi, xoáy sâu dò xét, còn tôi trong đầu cũng như nhớ ra cái gì, dõng dạc nói thêm:

- Chuyện thần nữ trong thần điện, ta sẽ vẫn làm, cố gắng giữ hình tượng, cố gắng càng sớm càng tốt tìm cách rời khỏi đây!

Chỉ một thoáng ngỡ ngàng, ánh mắt hắn lay chuyển, tự suy xét một lượt nữa rồi hắn cũng bình thản, giọng xem thường:

- Ngươi nghĩ rằng kẻ như ngươi dễ dàng duy trì hình tượng đó sao? Không chịu yên phận, còn kiếm thêm chuyện, không cẩn thận làm mất uy tín!

- Chuyện đó…- Tôi suýt nữa vì bị khiêu khích mà buột miệng đối đáp lại – Ta có thể tự giải quyết, ngươi chỉ cần đứng đó mà xem! – Tốt nhất là tôi không nói gì cả.- Còn nữa, ta không muốn bị giám sát, thậm chí nếu ngươi sợ ta lại gây chuyện gì, tìm cách tuyên bố cho dân chúng là thần nữ đã rời đi rồi để ta tự mình bí mật ra đi, dù là phải đi đâu đó sống tạm, ta thấy còn hơn ngồi trong cái thần điện đó làm con rối…

- Rời đi? – Hắn thấp giọng nhắc lại từ ngữ của tôi, con ngươi trong mắt khẽ linh động như đang suy tưởng, tính toán gì đó – Ngươi tưởng ta không muốn sao? Ta thực lòng mong kết thúc sớm màn kịch thần thánh giả này, chỉ có điều, bệ hạ kiên quyết muốn duy trì hình tượng Kim Quy thần, không hiểu sao lại vô cùng xem trọng ngươi, ngươi muốn rời đi cũng tốt, hãy xin ý của bệ hạ!

- Bệ hạ…- Tôi giật mình suy ngẫm – Vẫn còn Thục Phán An Dương Vương, thái độ và cách cư xử của ông dành cho tôi làm tôi cũng thấy khó xử, ông lại xem trọng một kẻ lạ từ đâu đâu đến như tôi? Tôi muốn rời đi bây giờ, liệu bệ hạ có không vui, còn hình tượng thần nữ Kim Quy, thực lòng tôi không muốn giữ nó, nếu như tôi xin với bệ hạ, liệu ông có cho tôi đi ngay, liệu điều đó có ảnh hưởng gì đến ông không? Bệ hạ hình như còn rất nhiều ý tứ khó hiểu…

- Dù sao thì…- Tôi lên tiếng, rành rọt nói thêm, thái độ bình thản, ý định kiên quyết – Chuyện ta nói muốn học võ thuật từ ngươi, ta nhất định rút lại!

- Vậy là ngươi quyết định cố gắng duy trì hình tượng của mình, dù ngươi một chút ưu điểm, thực lực cũng không có? – Hắn khoanh tay, tự nhiên cười nửa miệng – Vậy ta cũng phải xin bệ hạ cho ta nhàn hạ hơn, có chuyện gì liên quan đến hình tượng thần nữ như ở Ngự xạ đài, ta cũng không nên ra tay!

Cái gì chứ, định khiêu khích tôi sao, muốn tôi phải thừa nhận đã phải nhờ hắn, muốn tôi khâm phục, không được phép coi thường hắn sao? Muốn khích bác tôi không có tài cán gì sao? Tài cán cũng có thể học hỏi, học hỏi lâu ngày, học từ mỗi người một ít.

A, câu “học từ mỗi người” này không phải của thần tiên đại ca sao? Tôi sực nhớ đến thần tiên tốt đẹp đó, trong lòng thoải phái, phấn chấn hơn nhiều. Thần tiên tốt đẹp còn muốn dạy tôi, còn tận tình chỉ bảo, nói cho tôi bao nhiêu điều đáng học hỏi…

- Nếu ta cần làm hình tượng của mình tốt hơn, muốn có tài năng để người ta phục mình, ta sẽ học, nhưng đâu nhất định phải phiền đến ngươi! Không học từ ngươi, ta cũng có thể học từ người khác tốt hơn! – Giọng tôi không bực bội, có chút coi thường lại hắn, đúng vậy, tôi cũng có thể kết thân rồi nhờ vả người đó mà.

Nhớ đến anh ta, tâm trạng tốt hơn hẳn, có lẽ vì thế gương mặt tôi biểu cảm cũng đột nhiên tốt hơn, ánh mắt tôi long lanh, lấp lánh khi nghĩ về con người hoàn mỹ đó. Hồi sau mới sực tỉnh mộng, đưa mắt nhìn đã gặp ánh mắt nghi hoặc và bộ mặt u ám nửa vì đang dò xét, nửa vì thất thế không lấy được lý do nào đấu lại tôi của hắn. Cái gì chứ, nếu không phải vì thần tiên dặn tôi phải bí mật, tôi đã cho hắn biết trên đời này, hắn chưa phải là độc tôn gì.

- Sao, được chưa? – Tôi nhìn hắn, vênh mặt, tỏ ra thanh thản hạnh phúc mỉm cười – Không cần nhờ đến ngươi, ta càng đỡ hạ mình làm đệ tử hay gia nhân gì đó để ngươi lên giọng sai bảo, mượn việc công trả thù riêng, bây giờ phiền ngươi chỉ ta đường về, từ bây giờ ta và ngươi không thù không oán, không đụng đến nhau! Cả hai cùng thoải mái!

Nhưng hình như hắn vẫn không thỏa mãn với đề nghị đó, có lẽ là hắn vốn tự cao, bị tôi gẩy đi một góc, từ nay coi như không tồn tại như vậy, trong lòng khó chấp nhận. Tôi hiểu mà, lúc đầu hắn đắc ý hành hạ khi tôi đến cầu xin hắn đến đâu, bây giờ hắn lại lâm vào hoàn cảnh đối lập, giờ tôi đã xóa sổ lời đề nghị đó, coi hắn không bằng móng tay.

Hình như con mắt hắn u tối lại, hắn im lặng không đáp như vậy là sao? Đang suy tính hay dò xét? Hay có chút bực mình đây? Dù sao tôi không hi vọng hắn bực đâu, tôi chỉ muốn chấm chứt giao tranh với hắn.

- Ta thấy ta và ngươi đều không mất gì, không phải ngươi cũng coi ta như cái gai sao? – Tôi dò hỏi.

- Giọng điệu và biểu lộ của ngươi như vậy, đã tìm được người nào có thể chỉ dạy cho ngươi? – Hắn trầm giọng, tỏ ra bình tĩnh dò hỏi – Ngươi nói chắc chắn như vậy, biểu lộ vui vẻ đến có chút đáng ngờ, hay cũng là “kẻ mới quen” nào đó? Bên ngoài có kẻ lợi hại như thế sao? Khiến ta cũng không ít nghi hoặc…

- Dù sao cũng không bất lợi cho ngươi, muộn rồi, ngươi chỉ đường cho ta về thần điện! – Tôi sốt ruột rồi đấy, mắt cũng dim díp lại rồi.

- Thứ nhất, ngươi nghĩ quân lính tự động đào ngũ sẽ có xử phạt thế nào? – Hắn đặt tay lên thanh kiếm ngang lưng, ánh mắt đầy đe dọa nhưng giọng điệu đầy bình tĩnh – Thứ hai, ngươi đã nói đường ai nấy đi, còn muốn ta dẫn đường, không thấy khôi hài sao?

- Ngươi..- Tôi khẽ nghiến răng – Ngươi vẫn muốn chống đối ta đến cùng? Ta và ngươi chỉ là thỏa thuận miệng, ta không phải quân lính của ngươi, cùng lắm chỉ có bệ hạ đã chứng kiến, a, hôm nay ta nhất định để bệ hạ phân giải công bằng!

- Ngươi không lẽ định để bệ hạ thức giấc vào lúc này?

- Được, vậy ngày mai ta sẽ lập tức nhờ bệ hạ can thiệp, để xem kẻ nào sai!

- Ngươi nghĩ ngay bây giờ có thể rời khỏi đây? – Đôi mắt hắn đột nhiên u ám lạ thường, nhưng ẩn sau đó là sát khí hay là phẫn nộ tôi cũng không biết nữa.

Hắn mặt lạnh như tiền nhưng vô cùng u ám đáng sợ, tôi thấy cái vẻ này chỉ là lớp màng bong bóng đang bao bọc mọi căm hận của hắn dồn nén từ lúc ở bếp hay hồi trước nào đó đến giờ. Hắn tiến về phía trước ba bước, tôi lùi lại ba bước. Hắn định giết tôi thật?

- Ngươi không dẫn đường thì thôi…- Tôi cố lấy lại bình tĩnh, kiêu ngạo nhưng trong lòng lại đang chột dạ – Hay… ngươi vẫn muốn sống chết một trận? Ngươi nhất định phải hơn thua bằng được với ta?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.