Ảnh Hậu Nhiều Tiền

Chương 15: Chương 15: Lựa chọn




Edit: Bối Nhi

Đêm đã khuya.

Lúc tiếng chuông điện thoại vang lên, ở trong thư phòng trống vắng cảm thấy rất đột ngột.

“Tách tách!” Đầu ngón tay thưởng thức bật lửa phát ra một tiếng giòn vang, một đôi tay với những ngón tay thon dài cầm lấy điện thoại.

Chỉ nghe thấy người ở đầu kia điện thoại đè thấp tiếng nói, đem sự tình ngắn gọn mà hội báo xong, thấp giọng dò hỏi: “Phu nhân đã ra tay, Bạc tổng, chúng ta làm sao bây giờ?”

Bạc Ngôn ngồi yên trong bóng đêm, ngũ quan lạnh lùng mà sắc bén, lời nói ra lại càng lạnh đến không có độ ấm: “Theo kế hoạch cũ.” Nói xong, liền cắt đứt điện thoại.

Bảo tiêu số 1 đứng ở bên cạnh đội trưởng bảo tiêu, bị khí thế cường đại của Bạc Ngôn trong điện thoại làm cho kinh sợ, thật cẩn thận hỏi: “Anh, chúng ta còn đi lên không?”

Đội trưởng nhíu nhíu mày, không nói thêm gì, chỉ gật đầu nói: “Hành động.”

Bọn họ tất nhiên là không giống Hà Duyệt đơn thương độc mã tìm tới cửa, mà là trước đó đánh tiếng với công ty quản lý của An Kiều Kiều. Để công ty quản lý tới cửa, vừa đe dọa vừa dụ dỗ cô ta quay một video xin lỗi, tuyên bố trên Weibo, sau đó mới cho người trực tiếp đóng gói hành lý, lấy vé máy bay đưa ra nước ngoài.

Chiêu thức ấy, có thể nói là dứt khoát lưu loát, vĩnh tuyệt hậu hoạn!

Mà An Kiều Kiều cũng ngoan ngoãn phối hợp ngoài dự đoán của mọi người, không cần vất vả liền giải quyết xong chuyện này. Chờ các phóng viên tìm tới người đã sớm tha hương ở dị quốc, không biết tung tích.

Chỉ có video khóc lóc thảm thiết, xin lỗi nói biết vậy chẳng làm đứng top ở trên mạng một thời gian.

“Tôi rất xin lỗi Hà Duyệt tỷ! Tất cả mọi chuyện về hôn nhân của cô ấy cùng Bạc gia đều là tôi bịa đặt, chính là vì muốn dời tầm mắt của đại chúng đi, không tập trung vào chuyện tôi thuê thuỷ quân bôi đen cô ấy nữa. Hiện tại, tôi đã biết mình sai rồi, quyết tâm tự nguyện tiếp nhận trừng phạt, một lần nữa học cách làm người, từ đây rời khỏi giới giải trí!”

Đoạn video vừa xuất hiện liền trở nên ồn ào.

Các antifan hoặc là người qua đường lúc trước đều chấn kinh (chấn động + kinh hãi) rồi, một mặt là kinh ngạc với việc cô ta thản nhiên thừa nhận sai lầm của chính mình, còn mặt khác là khi nghe thấy chuyện An Kiều Kiều quyết định rời khỏi giới giải trí.

Mấy năm nay, vấn đề nóng nhất chính là rời khỏi giới giải trí, nhưng lại chưa thấy có vị minh tinh nào có thể thật sự quyết đoán như vậy. Ai mà không yên lặng một thời gian để tránh đầu sóng ngọn gió, đợi công chúng quên đi, liền một lần nữa quay trở lại?

Nào có ai thật sự rút khỏi showbiz như vậy?

Trong lúc nhất thời, kiểu nói nào cũng có.

“Nhà ấm phân hóa học: Chậc, An Kiều Kiều là không còn mặt mũi để lăn lộn nữa đúng không? Bị trên mạng bóc mẽ mắng đến thảm như vậy, về sau ở giới giải trí còn lăn lộn như thế nào được nữa? Không bằng tự mình hiểu lấy chủ động rời khỏi giới giải trí, cuối cùng tốt xấu gì còn có thể giữ lại cái thanh danh tốt!”

“Đường đường gia manh muội tử: Ta cảm thấy mình muốn từ người qua đường chuyển phấn, em gái này còn rất có trách nhiệm, tóm lại là chính thức xin lỗi Hà Duyệt.”

“Đại vương để cho ta tới tuần núi: Cả nhà đừng để bị lừa, ta dám cam đoan, không đến một năm An Kiều Kiều nhất định sẽ một lần nữa quay lại. Các ngươi còn tưởng là rút thật sao, chiêu này cổ nhân đã sớm chơi chán rồi, gọi là lấy lui làm tiến!”

Nhưng mà, mặc kệ trên mạng thảo luận sôi nổi như thế nào, mọi người cũng không tìm được bóng dáng của An Kiều Kiều, giống như người này cứ thế mà biến mất. Chỉ có công ty quản lý ra mặt, kết thúc công tác kế tiếp, phát thông cáo nói An Kiều Kiều quyết định đi tu học, ngừng hết các hoạt động cùng công tác lại, cũng xin mọi người không cần tiếp tục chú ý nhiều quá.

Nghe thấy tin tức này, mọi người không khỏi hứng thú rã rời, đem ánh mắt chuyển tới trên người một đương sự khác—— Hà Duyệt.

Ở đoàn phim《 Bắt yêu ký 》, Hà Duyệt đóng phim ngày càng thuận lợi, không riêng gì chính cô dần dần có kinh nghiệm cùng trạng thái, mà còn bởi vì các nhân viên của đoàn phim có chút thật cẩn thận, không dám tùy ý trêu chọc cô.

Ngay cả lén lút thì thầm, bát quái cũng ít hơn rất nhiều.

Không thấy tiểu hoa như An Kiều Kiều cũng phải cam bái hạ phong, bị bài trừ ra khỏi giới giải trí sao? Lúc này ai dám đến trêu chọc cô, chính là ngại mệnh của mình quá dài.

Bởi vậy, tất cả mọi người đối với Hà Duyệt đều là kính nhi viễn chi, kính sợ quan vọng.

Hà Duyệt cũng không thèm để ý đến điều này, sau khi quay xong phần diễn của mình, im lặng mà đóng máy, liền thu dọn ba lô hành lý của chính mình, chuẩn bị lặng yên rời khỏi đoàn phim.

Trương Nhất Nguyên đạo diễn rút ra chút thời gian rảnh, tới đưa cô trở về, ôn hoà trấn an: “Trong giới người đến người đi, chìm chìm nổi nổi đều là chuyện thường, những thứ này không cần để ở trong lòng. Chỉ cần cô tôi trau dồi kỹ thuật diễn thật tốt, có thực lực, đoạt cúp, tự nhiên mọi người sẽ xem ở trong mắt. Không cần gấp, đi từng bước vững vàng là được rồi.”

Nghe được lời này, Hà Duyệt không khỏi thản nhiên cười nói: “Trương đạo, ông yên tâm, tôi hiểu đạo lý này.”

Ánh mắt Hà Duyệt sáng rực lên: “Hy vọng lần tới sẽ là ngài đến trao giải cho tôi.”

Lời kia vừa nói ra, làm Trương đạo không khỏi nghĩ tới một màn ở lễ trao giải Cây Chổi Vàng, tức khắc không nhịn được mà bật cười, liên tục gật đầu đồng ý, “Tôi cũng ngóng trông ngày này.”

Hai người chào tạm biệt lẫn nhau xong liền đường ai nấy đi.

Nhìn bóng dáng Hà Duyệt rời đi hoà lẫn với ánh hoàng hôn, bước đi vững vàng, lưng thẳng đầu ngẩng cao, có một vẻ tự tin nói không nên lời đột nhiên sinh ra. Trương đạo thầm than dưới đáy lòng một tiếng, xoay người trở về phim trường.

Chờ lúc Hà Duyệt về đến nhà mới phát hiện kinh hỉ nghênh diện mà đến.

“Chị, sinh nhật vui vẻ!” Tiểu Hòa cười tủm tỉm nâng cao một cái bánh kem lên, đưa tới trước mặt cô, trên gương mặt tròn tròn đều là ý cười vui vẻ.

Hà Duyệt nao nao, bỗng nhiên trong lòng khẽ than thở một tiếng, không khỏi có chút cảm động, tiến lên ôm lấy Tiểu Hòa.

Từ Ngọc Thuý ở bên cạnh bất đắc dĩ mà nói: “Chị rõ ràng đã nói với Tiểu Hoà sinh nhật em là ở mùa đông, nhưng thằng nhóc này không biết sao lại thế cứ khăng khăng muốn cho em ăn sinh nhật vào hôm nay.”

Ngữ khí của chị có vẻ rất không vui, nhưng trong ánh mắt rõ ràng là có một ít ý cười dung túng.

Hà Duyệt lắc đầu bật cười, cùng Tiểu Hòa nhìn nhau một cái, đồng thời lộ ra một nụ cười ăn ý. Bởi vì hôm nay, rõ ràng là sinh nhật của cô ở kiếp trước, hiện giờ chỉ có hai người bọn họ biết được bí mật này thôi.

Một đêm này hai người đều chơi đến điên rồi.

Bánh kem bị bôi đến khắp nơi, rượu vang đỏ bị uống đến không còn một ngụm, Hà Duyệt đứng đối diện TV đang chiếu bộ phim truyền hình thể loại tiên hiệp cổ đại, liếc xéo mắt âm thanh lạnh lùng nói: “Yêu nghiệt, trốn đi đâu!”

Thanh âm tuy lạnh, đôi mắt lại hơi hơi nheo lại, mờ mịt mà nhìn chằm chằm TV, tìm không thấy điểm cố định. Hiển nhiên, đây là uống say rồi.

Mà Tiểu Hòa lại lôi kéo một cái chăn đơn chạy tới trên ban công, chuẩn bị nhảy xuống, hưởng thụ cảm giác cưỡi gió mà đi, làm Từ Ngọc Thúy thiếu chút nữa không kéo lại kịp.

Nhìn hai con ma men một lớn một nhỏ này, Từ Ngọc Thúy: “......”

Chị mệt tâm mà kéo hai người lên giường, nghĩ tuyệt đối sẽ không bao giờ để hai người này uống rượu nữa.

Ngày thứ hai, lúc Hà Duyệt tỉnh lại, đầu óc choáng váng không thôi, ngoài cửa vang lên từng tiếng gõ cửa không nhanh không chậm.

Cô bò dậy từ trên giường, nhìn thấy Tiểu Hòa nằm bên cạnh ngửa mặt lên trời, miệng hơi hé ra, nhỏ giọng mà ngáy khò khè, ngủ rất sâu, không khỏi nhoẻn miệng cười, giơ tay ra vỗ trán thằng bé một cái.

Chỉ thấy Tiểu Hòa duỗi tay xoa xoa đầu, sau đó lại xoay người rúc mình vào trong ổ chăn ngủ tiếp.

Hà Duyệt trên mặt lộ ra một chút ý cười ôn hòa, thẳng đến lúc mở cửa phòng ra nhìn thấy người tới, sắc mặt bỗng nhiên lạnh lùng, lên tiếng hỏi: “Có việc?”

Ngoài cửa Lý Tư Minh nhịn không được mặt lộ vẻ mất tự nhiên, ôn thanh nói: “Phu nhân, có thể vào nhà nói chuyện không?”

Hà Duyệt trầm mắt nhìn hắn một cái, nghiêng người để cho hắn đi vào. Cô rất có ấn tượng với người này, sau khi mình bị Hà Thành bắt cóc liền gặp qua người này, lúc ấy hắn tự giới thiệu nói là đặc trợ của Bạc Ngôn.

Hôm nay tới, nói vậy chỉ có một nguyên nhân.

Tâm tư cô khẽ động, nhớ tới Tiểu Hoà còn đang ngủ ngon lành ở trong phòng, không khỏi khẽ thở dài một tiếng.

“Ngồi đi.” Sau khi nhà, Hà Duyệt chỉ vào sô pha, tùy ý mà nói.

Nhưng mà, Lý Tư Minh nhìn thấy trong phòng khách một mảnh hỗn độn cuồng hoan, lại có chút không nỡ nhìn thẳng. Hắn thẳng tắp mà đứng ở bên cạnh sô pha, khẽ lên tinh thần một chút, sau đó nghiêm mặt nói với Hà Duyệt: “Phu nhân, hôm nay tôi tới là muốn đón tiểu thiếu gia về.”

Hắn nói trắng ra, nhưng lại thấy Hà Duyệt sắc mặt nhàn nhạt mà ngồi ở đối diện, đôi con ngươi đen nhánh nhìn thẳng vào hắn làm lòng người hoảng sợ.

“Ồ.”

Cô lười nhác mà trả lại một chữ, không nói được cũng không nói không cho, tức khắc làm Lý Tư Minh cảm giác có chút khó giải quyết. Trong lúc nhất thời, hắn đành phải giải thích nhiều hơn vài câu: “Lão gia, thái thái đã trở về từ nước ngoài, bọn họ rất nhớ nhung tiểu thiếu gia, cho nên ——”

“Sao bọn họ không tự mình tới đón?”

Lý Tư Minh ngoài ý muốn liếc mắt nhìn Hà Duyệt một cái, trầm mặc nửa ngày, không thể nói rõ gút mắt trong đó, chỉ là hỏi: “Không biết tiểu thiếu gia ở đâu, hiện tại có thể đi không?”

Trong lòng Hà Duyệt có chút phiền muộn, không biết là cơn say đêm qua vẫn chưa tan hết làm nhiễu loạn tâm thần, hay là hiện thực trước mắt phá hủy tâm tình tốt của cô: “Tiểu Hòa là người Bạc gia?”

“Là con trai của Bạc lão tiên sinh cùng phu nhân, em trai ruột của Bạc tổng.” Lý Tư Minh thản nhiên trả lời.

Dù cho Hà Duyệt đã sớm biết cái đáp án này, nhưng trong lòng vẫn như cũ nhịn không được có chút áp lực. Trọng sinh một đời, Tiểu Hòa không còn là tiên hạc của cô nữa, mà là đứa trẻ có sinh hoạt cùng người nhà của chính mình.

Cho dù hai người có rất nhiều chuyện cũ năm xưa ràng buộc, nhưng trong lòng cô biết chính mình cũng không nên can thiệp vào lựa chọn một đời này của nó.

Ngón tay cô khẽ nhúc nhích, khẽ nâng đầu, nói: “Chờ tôi một lát.”

Tiến vào phòng ngủ, Tiểu Hoà vẫn ngủ đến vô tâm vô phế, hàng mày giãn ra, mặt mày không có ưu tư gì. Hà Duyệt khẽ than nhỏ trong lòng một câu, không chút do gọi người dậy, Tiểu Hòa vẻ mặt ngốc ngốc, ánh mắt mơ màng vẻ chưa tỉnh ngủ nhìn về phía cô: “Chị?”

“Người nhà em tới đón em.” Hà Duyệt ôn hoà nói.

Tiểu Hòa ngốc ra một lúc, sau đó bừng tỉnh, vẻ mặt buồn ngủ biển mất, chỉ còn lại vẻ kinh hãi cùng hoảng loạn: “Người nhà gì cơ?”

“Em có cha mẹ cùng anh trai, bọn họ đều đang ở nhà chờ em trở về, em có bằng lòng hay không?” Hà Duyệt thản nhiên hỏi.

Nào biết Tiểu Hoà lại lắc đầu như cái trống bỏi: “Chị, chị đừng không cần em, về sau em nhất định sẽ tu luyện thật tốt mà!”

Hà Duyệt khẽ thở dài một tiếng, ánh mắt ôn nhu mà nhìn cậu, duỗi tay sờ sờ đỉnh đầu thằng bé, xúc cảm ấm áp mượt mà làm người lưu luyến không thôi, đây là thể nghiệm kiếp trước cô chưa bao giờ có.

Cô cười ôm lấy Tiểu Hoà: “Được, không muốn thì không muốn, chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau.”

Lúc Bạc Ngôn nhìn thấy Lý Tư Minh bất lực trở về, không khỏi mặt trầm như nước: “Nó không muốn trở về?”

Lý Tư Minh sắc mặt khó khăm, thấp giọng đáp: “Tôi chưa thấy được tiểu thiếu gia, phu nhân nói muốn dẫn hắn đi, vậy thì mời ngài tự mình qua đi.”

Bạc Ngôn: “......”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.