Anh Hai Boss, Đừng Nghịch Lửa

Chương 106: Chương 106: Chương 83 (3-2)




"Không dám." Cuối cùng Dư Tư Nhạc cũng bị chèn ép bởi vị Boss nào đó.

"Lần sau gặp loại chuyện này, anh không muốn em phải lừa gạt anh, em không nói cho anh biết chân tướng sự việc, làm không công bằng đối với anh, hiểu không?" Giọng nói Du Lăng Thần lộ vẻ lạnh lùng, giống như đang kiềm chế cơn giận này.

Dư Tư Nhạc thức thời không mở miệng xen vào.

"Nếu có lần sau.... ...." Du Lăng Thần dừng lại một chút rồi nói tiếp, bàn tay đột nhiên di chuyển đến phần mông Dư Tư Nhạc "Tuy anh không nở đánh mắng em, nhưng anh dùng cách khác, cho em không xuống giường được."

Trong chớp mắt Dư Tư Nhạc hiểu ý tứ trong lời nói, gương mặt chợt đỏ bừng.

Du Lăng Thần ở trong phòng bệnh ngây ngốc nửa ngày, sau đó gọi dì Lưu đến chăm sóc cho cô.

Chỉ trong một buổi chiều, điện thoại của Du Lăng Thần vang lên vô số lần, ít nhất có hơn mười lần.

"Anh hai, anh không cần bảo vệ em, có dì Lưu ở đây, dì ấy sẽ chăm sóc cho em, anh trở về làm việc đi." Trong miệng Dư Tư Nhạc đang ăn táo do Du Lăng Thần gọt.

Điện thoại vang lên như đòi mạng, đúng là làm người ta không thoải mái.

Mấy ngày nay Du Lăng Thần vẫn bận rộn không có thời gian, bởi vì bây giờ là thời điểm quan trọng để đối phó tập đoàn Dung thị.

"Có việc gì thì điện thoại cho anh." Du Lăng Thần sờ đầu cô, sau đó dặn dò vài câu, rồi rời đi.

Dư Tư Nhạc thở dài một hơi.

"Tiểu thư, cô thấy Du thiếu rất thương cô, tuy công việc bên công ty bận rộn như thế, đều chịu dành ra nửa ngày ở đây cùng cô!" Dì Lưu hài hước nói.

Dư Tư Nhạc không tiếp tục nói chuyện, anh trai đối với cô rất tốt, cô nhìn thấy tất cả ở trong mắt.

Cô chỉ muốn đôi mắt nhanh chóng tốt lên, như vậy mới có thể san sẻ giúp anh trai.

Thời gian từng ngày trôi qua, đảo mắt một cái đã qua một tháng.

Mỗi ngày Du Lăng Thần đều chạy hai đầu công ty và bệnh viện, anh lo lắng ban đêm Tiểu Nhạc không thể đi vệ sinh, đã nói Trịnh Thiểu Hoa sắp xếp cho người nhà nằm chung giường với người bệnh, anh liền trực tiếp ngủ trên giường với Dư Tư Nhạc.

Mỗi đêm, Dư Tư Nhạc đều có thể nghe thấy tiếng anh trai cựa mình.

Một ngày kia, cuối cùng cũng đã đến lúc mở băng gạc.

Trịnh Thiểu Hoa nhẹ nhàng tháo lớp băng gạc ra, nói: "Tiểu Nhạc, một chút đừng nóng vội mở mắt ra, trước tiên chờ đôi mắt thích ứng với ánh sáng, sau đó từ từ mở ra."

Giọng nói của Trịnh Thiểu Hoa vẫn luôn nho nhã dịu nhàng như thế.

"Em biết rồi." Dư Tư Nhạc nói.

Du Lăng Thần lẳng lặng đứng bên cạnh, nhìn Trịnh Thiểu Hoa cẩn thận mở miếng vải trắng ra.

"Phẫu thuật rất thành công, cộng thêm trong khoảng thời gian khôi phục không xuất hiện bất kỳ tình huống nào, không có việc gì ngoài ý muốn, đôi mắt của Tiểu Nhạc mới có thể khôi phục lại bộ dáng trước kia." Trịnh Thiểu Hoa lấy miếng băng gạc cuối cùng ra.

Dư Tư Nhạc nhắm mắt, cảm nhận được ánh sáng ấp áp chiếu vào. Ánh mặt trời thật ấm áp, chiếu vào mí mắt, thật dễ chịu.

Nhắm mắt khoảng hai phút, Dư Tư Nhạc mới từ từ mở mắt ra.

Đập vào mắt chính là gương mặt Trịnh Thiểu Hoa, ánh mắt lướt qua anh, sau đó dừng lại chính là anh trai Du Lăng Thần của cô.

Trịnh Thiểu Hoa lắc lắc ngón tay trước mặt cô: "Có thể nhìn rõ không?"

"Có thể". Dư Tư Nhạc nói.

Cuối cùng Du Lăng Thần cũng thả lỏng, nhìn vào gò má Dư Tư Nhạc, không khác so với trước kia bao nhiêu.

"Du thiếu, trả lại cho anh Tiểu Nhạc còn đầy đủ không bị sức mẻ." Trịnh Thiểu Hoa phân phó ý ta vứt bỏ băng gạt, vào nhà vệ sinh rửa tay, còn lại Dư Tư Nhạc và Du Lăng Thần mắt to trừng mắt nhỏ.

Trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe tiếng cây kim rơi, khóe môi Dư Tư Nhạc hơi nở nụ cười tươi, gọi một tiếng anh hai.

Lời của cô vừa ra khỏi miệng, Du Lăng Thần lại ôm cô vào lòng.

Không ai biết vừa rồi lúc tháo băng gạc, tâm trạng của Du Lăng Thần khẩn trương đến mức nào.

Anh gắt gao ôm cô gái, cả đời cũng không muốn buông tay, nói: "Tiểu Nhạc, còn nhớ trong buổi họp báo anh đã nói gì không? Chờ sau khi phong ba qua đi, chúng ta ra nước ngoài đăng ký kết hôn."

"Anh hai, anh tính......." Sau khi trải qua rất nhiều chuyện, Dư Tư Nhạc cũng đã thấy.

Anh cọ cọ cái mũi cô, đột nhiên nhớ tới một việc: "Tiểu Nhạc, chuyển nhượng tài sản anh không có ý, Du thị vẫn thuộc về em, không người nào có thể cướp đi."

"Nhưng anh hai.... ...." Cô cũng không có tư cách kế thừa tài sản này, chỏ có một mình cô biết, cô cũng không phải Du Tư Nhạc chân chính.

"Chuyện này không cần bàn bạc." Giọng điệu Du Lăng Thần cứng rắn "Sau khi em giao tài sản cho anh, lúc tự mình rời đi có thể không bị cản trở, không có thua thiệt sao?"

Nếu là như vậy, Dư Tư Nhạc nghĩ cũng đừng nghĩ.

Dư Tư Nhạc im lặng không nói gì, hành động này đại biểu cho sự cam chịu.

"Nếu em kiên quyết không muốn có cổ phần trong tập đoàn Du thị, vậy chúng ta có con của mình, thì chuyển nhượng tài sản cho nó." Tóm lại, Du Lăng Thần cũng không muốn tiếp nhận phần tài sản này.

Đứa nhỏ? Dư Tư Nhạc ngẩng đầu lên nhìn Du Lăng Thần, nghĩ đến việc này cũng quá xa đi.

Đôi mắt Dư Tư Nhạc long lanh sáng ngời, ánh mắt này của cô, Du Lăng Thần liền hiểu rõ trong lòng cô đang nghĩ gì.

"Không xa, cũng sẽ có một ngày như thế." Trong câu nói này lộ ra vẻ kiên định và tự tin, ánh mắt Du Lăng Thần tĩnh mịch nhìn Dư Tư Nhạc.

... ...... .........

Tập đoàn Dung thị và tập đoàn Du thị chống đối nhau, từ tình hình trước mắt có thể thấy, đã có kết quả rõ ràng.

Muốn thành lập một tập đoàn rất dễ dàng, nhưng muốn bảo vệ nó cũng rất khó. Gần đây trên các tạp chí có đăng, tất tin tức của các sản phẩm của Tập đoàn Dung thị, không phải chất lượng thấp kém, tồn tại thứ gì đó có thể gây hại cho sức khỏe con người.

Trong đó ngành thực phẩm rõ ràng nhất, khách sạn tập đoàn Dung thị, mấy lần bị tuôn ra dùng nguyên liệu kém chất lượng tạo ra món ăn. Còn rất nhiều tin tức nhỏ khác, đánh thẳng vào tập đoàn Dung thị.

Mỗi ngày Dư Tư Nhạc đều đọc báo, không ngừng chú ý cuộc chiếc giữa hai phe.

Nửa tháng sau, cuộc tranh đấu giữa hai tập đoàn từ từ yên tĩnh lại. Trong khoảng thời gian này, tập đoàn Dung thị tung ra rất nhiều nguyên liệu xấu, gần như đều bị nấu lại.

việc này ảnh hưởng trực tiếp đến danh dự của tập đoàn Dung thị, giảm bớt nhiều ở thành phố C. Cho dù là người nào đi mua sản phẩm của tập đoàn Dung thị, cũng sẽ nơm nớp lo sợ, lo lắng sau khi sử dụng, có thể bị tác dụng phụ không.

Hai tháng sau, thực lực của tập đoàn Dung thị không lớn bằng lúc trước, thật sự Trịnh Thiểu Hoa nói đúng, tập đoàn Dung thị gần như bị Du Lăng Thần đẩy vào mức đường cùng. Thời gian này bán không biết bao nhiêu công ty con, hòa nhập rất nhiều ngành sản xuất, cũng bị các tập đoàn khác chia cắt.

Bởi vì phẫu thuật nằm viện, khi Dư Tư Nhạc ra ngoài, trường học đã nghỉ, chào đón cô là một cuộc sống mùa hè.

Sau khi đôi mắt khỏi hẳn, Dư Tư Nhạc bảo dì Lưu về nhà làm việc, cô có thể tự chăm sóc cho bản thân mình.

Thời gian nhàn rỗi của Du Lăng Thần ngày càng nhiều, có rất nhiều công việc đều giao cho nhân viên làm.

"Thư ký Tôn, chuẩn bị cho tôi hai vé máy bay đi nước ngoài." Du Lăng Thần vừa họp xong, đi vào phòng làm việc rồi nói với thư ký Tôn.

Thư ký Tôn chợt nhớ đến chuyện vé tình nhân kia, lập tức nghĩ đến chuyện nào đó "Được, ông chủ, tôi đi đặt ngay, cần đặt trước khách sạn không?"

Khách sạn? Du Lăng Thần suy nghĩ một lúc, đếu đã ra nước ngoài đăng ký kết hôn, vậy nhân tiện hưởng tuần trăng mật được rồi.

"Việc này giao cho cô làm". Du Lăng Thần gật đầu nói.

Vé máy bay là ba ngày sau.

Dư Tư Nhạc và Du Lăng Thần cùng ra nước ngoài đăng ký. Tiếng anh của Dư Tư Nhạc không lưu loát, gần như mỗi giờ mỗi phút đều ở chung một chỗ với Du Lăng Thần, chỗ nào có món ăn ngon đều được Du Lăng Thần dẫn đi.

Bọn họ ở nước ngoài trọn vẹn nửa tháng, đi rất nhiều nơi, thăm rất nhiều danh lam thắng cảnh.

Tuy hai người ở nước ngoài, nhưng lại thường xuyên theo dõi tin tức trong nước.

Mỗi đêm sau khi Du Lăng Thần trở lại khách sạn, cũng sẽ lên mạng mở hội nghị với nhân viên cao cấp ở thành phố C. Tập đoàn Dung thị bị Du Lăng Thần chèn ép, phát triển ngày càng khó khăn, không ít công ty thấy tập đoàn Dung thị xuất hiện nguy cơ, đều nghĩ đến một phần chén cơm. Đối với việc này, cũng có rất nhiều xí nghiệp khác không ngừng nhìn chằm chằm vào tập đoàn Dung thị.

"Anh hai, anh nhìn.......Mặt trời lặn đẹp quá." Dư Tư Nhạc đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn đô thị phồn hoa, màu vàng đang từ từ rơi xuống, giống như kết thúc một câu chuyện xưa.

Du Lăng Thần đi qua, từ phía sau ôm lấy eo cô, cũng không biết đang nói phong cảnh, hay là đang nói người.

"Đúng là đẹp".

Hoàng hôn ảm đạm, ánh chiều tà như máu. Mặt trời thu hồi ánh sáng cuối cùng, rơi rào đường chân trời.

... ...... .....

Một năm sau.

Cô nhi viện Thần Lạc.

Bọn trẻ đang chạy nhảy trên bãi cỏ, đều vây quanh một cô gái tuổi đôi mươi.

Hai mắt cô gái bị che bởi miếng vải đen, đang cùng bọn trẻ chơi trò bịt mắt bắt dê.

"Chị, đến đây bắt em đi.....đến đây, em ở đây này."

"Chị.....Ở đây, ở đây."

Trên gương mặt bọn trẻ đều là nụ cười tươi, có một đứa trẻ nghịch ngợm, cố ý giật nhẹ góc áo cô gái, như cố ý dụ đối phương đến bắt nó.

Tiếng cười nói rộn ràng, tiếng cười của bọn trẻ có thể làm lay động lòng người.

Nơi xa dưới bóng cây, một người đàn ông mặc âu phục đang nhìn cảnh này.

Đứng bên cạnh anh là quản lý cô nhi viên, người này khoảng năm sáu mươi tuổi.

"Tổng giám đốc Du, ngài nhìn Du tiểu thư và bọn trẻ chơi đùa vui vẻ không?" Người quản lý nói.

Trong ánh mắt Du Lăng Thần hiện lên vẻ dịu dàng: "Cô rất thích bọn trẻ này, ba ngày hai bửa lại chạy đến đây, dường như Tiểu Nhạc rất có tình cảm với cô nhi viện này."

"Tổng giám đốc Du, tôi thay mặt bọn trẻ cảm ơn ngài, nếu như không có ngài, chỗ này cũng không thể xây dựng được cô nhi viện, bọn trẻ cũng không thể có chỗ nương thân."

Du Lăng Thần lắc lắc đầu, coi nhưng không quá quan tâm việc này, nói: "Tôi chỉ hoàn thành điều ước sinh nhật của người nào đó."

Người đàn ông trung niên ngẩn người không nói tiếp, bởi vì trong lòng ông đã đoán được có liên quan đến người nào.

"Tiểu Nhạc, chúng ta cần phải trở về." Du Lăng Thần cất bước đi về phía bọn trẻ.

Bọn trẻ nhìn thấy Du Lăng Thần đi đến, cả nhóm đều đứng nghiêm túc, nhường đường cho anh. Viện trưởng từng nói với bọn chúng, thì ra là người này, bọn chúng mới có thể sống trong cô nhi viện mà không phiền không lo, vì vậy nhất định phải tôn trọng người này.

Bước chân của Du Lăng Thần dừng ở trước mặt cô gái, nhẹ nhàng nâng tay, tháo miếng vải trên mắt cô xuống: "Về nhà đi."

Dư Tư Nhạc ừ một tiếng, nói tạm biện với những đứa trẻ đó, bị Du Lăng Thần dắt đi.

Trải qua một năm, tập đoàn Dung thị hoàn toàn bị suy tàn, cổ phần xuống dốc hoàn toàn, dẫn đến mắc nợ tứ giăng, cuối cùng huyên náo bị tập đoàn Du thị thôn tính ăn tươi nuốt sống, đến bây giờ, Dung thị không thể xưng hô tập đoàn, mà là một công ty nhỏ.

Đều nói hổ lạc đồng bằng bị chó khinh, có lẽ trước kia nhà họ Dung đã đắc tội quá nhiều người. Một khi bị lụn bại, mọi người trong các ngành sản xuất tránh không khỏi nói móc nhà họ Dung, tuy là một công ty nhỏ, nhưng nhà họ Dung kinh doanh cũng rất khó khăn. Nghe nói gần đây, lại có người muốn thu mua công ty của nhà họ Dung.

Du Lăng Thần tự mình lái xe vào biệt thự.

Đột nhiên từng đợt hương hoa thổi qua chóp mũi, hương thơm thoang thoảng.

Dư Tư Nhạc là người đầu tiên ngửi thấy hương vị này, nằm sắp bên cửa kính xe, tay hơi chuyển động, chỉ vào bụi hoa trên bãi cỏ: "Anh hai, hoa nở rồi."

Xe từ từ dừng lại, Du Lăng Thần cũng di chuyển ánh mắt, nhìn đóa hoa xin đẹp trong gió kia.

Trong bụi hoa, một nhánh hoa hồng đỏ nổi bật, giống như biểu thị cho tình yêu nở hoa.

Dư Tư Nhạc nhìn đến thất thần, khóe môi nở nụ cười tươi, rung động khó có thể diễn tả bằng lời.

Du Lăng Thần liếc nhìn hoa, tầm mắt lại dừng lại trên người cô gái: "Tiểu Nhạc, tình yêu có thể mua không?"

Dư Tư Nhạc chợt quay đầu nhìn anh: "Tại sao lại hỏi như vậy?"

"Anh một dùng thời gian một đời, mua tình yêu của một người."

Hương thơm lan tỏa, tường đợt hương thơm nồng nặc như tạo ra một thế giới mộng ảo, khiến cho người ta vĩnh viễn không muốn thức tỉnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.