Ân Sủng Của Tạo Hoá

Chương 52: Chương 52




“Lách cách“.

Trì Ngộ nhấp chuột, tạm dừng video của Hồng Dĩ Linh.

Không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo, lạnh đến nỗi đầu ngón tay Trì Ngộ mất đi cảm giác, bất giác rùng mình.

Trước khi mở video, cô đã tự nhủ rằng phải bình tĩnh dù cho có bất cứ chuyện gì xảy ra.

Thậm chí trong đầu cô đã mường tượng ra rất nhiều hình ảnh, nếu lời nói của Hồng Dĩ Linh đi ngược lại với nhận thức bao nhiêu năm qua, muốn thử thách giới hạn của cô, cô cũng phải cắn răng xem hết.

Không thể hoàn toàn tiếp nhận thì cũng không phủ nhận tất cả, nhất định phải dùng đầu óc để phân tích, cô tin tưởng vào lý trí và khả năng chịu đựng của bản thân mình.

Nhưng khi nghe đến đây, đứng trước cánh cửa mở ra lâu đài bí mật, cô lại do dự.

Cô liếc nhìn qua thanh tiến trình của video, còn khoảng một phần ba nữa.

Một phần ba này chắc không phải chỉ là dăm ba câu, có thể là toàn bộ chi tiết.

Cánh cửa lâu đài bí mật có thể mở bung ra ngay khi cô đẩy nó, đó là vùng đất cô chưa từng đặt chân đến, là cảnh giới bí ẩn có thể đánh đổ trí tưởng tượng của cô.

Có muốn bước vào không?

Trì Ngộ đứng lên, rót cho mình một ly nước ấm, kiềm chế cơn run rẩy do sự căng thẳng gây ra.

Cô ớn lạnh khắp người, lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hôi.

Cô đang đứng bên cửa sổ, khuôn mặt của chị gái và Nhiễm Cấm liên tục đan xen vào nhau trong lòng cô, biến thành tấm lưới bọc chặt trái tim cô, khiến cô khó thở.

Cô nhắm mắt lại, ấn lên vết thương trên hổ khẩu bị tạo ra trước đó, sau khi tự an ủi bằng nỗi đau, cô mới lấy lại được bình tĩnh.

Có biết hay không thì những chuyện đó cũng đã xảy ra, nó đã trở thành một tồn tại khách quan, một lưỡi dao của ma quỷ, chém không biết bao nhiêu người.

Cô không thể để mặc cho lưỡi dao này tiếp tục tấn công.

Cô muốn cầm nó trong tay.

Trì Ngộ mở to mắt, với tay về phía máy tính, tiếp tục video.

Khuôn mặt gần sát màn hình của Hồng Dĩ Linh lui về sau, cô ấy khẽ cúi đầu, tựa như đang hồi tưởng: “Chắc là...... chuyện của năm năm trước, dù sao cũng đã lâu rồi. Lúc đó Nhiễm Cấm vừa mới vào Tập đoàn làm việc, cô ấy giữ chức trợ lý của Trì Lý, còn tôi là thư ký của Trì Lý, vì thường làm việc cùng nhau nên cũng có nhiều liên hệ. Lúc ấy tôi không cần phải làm công việc của trợ lý, rất nhẹ nhàng, nhưng Nhiễm Cấm thì không như vậy.”

Hồng Dĩ Linh nói, lúc ấy Nhiễm Cấm rất kín tiếng, không ai biết nàng là ai, còn tưởng là họ hàng xa ở quê Trì Lý nên mới tuỳ tiện được “xếp” vào vị trí này.

Dù sao thì mấy người họ hàng kia cứ hai ba ngày lại đến chỗ Trì Lý vay tiền, còn yêu cầu cô sắp xếp vị trí làm việc, người trong công ty đã thấy nhiều thành quen.

Tưởng rằng chỉ giúp đỡ đám họ hàng xấu xa như bình thường, nhưng không ngờ lại không phải.

Hồng Dĩ Linh phát hiện Trì Lý tự tay dạy dỗ Nhiễm Cấm, đem lượng lớn công việc giao cho nàng, đưa nàng cùng đi làm. Thỉnh thoảng, khi có những dự án quan trọng thì đều nhốt nàng trong văn phòng, giảng giải kiến thức kinh doanh, buộc nàng học.

Công việc như núi đè lên người Nhiễm Cấm, nàng còn phải tự mình hoàn thành, không được ai giúp đỡ.

Đôi khi Hồng Dĩ Linh nhìn thấy Nhiễm Cấm là người đến sớm nhất, tối ngủ lại công ty, sáng hôm sau lại phải dậy sớm tiếp tục công việc, trong mắt giăng đầy tơ máu, cảm thấy nàng thật đáng thương.

Nhưng Nhiễm Cấm lại không có một câu oán hận, có thể thấy nàng rất tôn trọng Trì Lý và chấp nhận mọi nhiệm vụ Trì Lý giao cho.

Thậm chí còn giao cho nàng một vài dự án “Màu xám”, nàng cũng tiếp nhận.

Đôi khi Hồng Dĩ Linh hoài nghi, có phải Trì Lý xem nàng như kẻ chết thay hay không.

Sau đó, nghe nói Nhiễm Cấm được Trì tổng cứu mạng, vậy thì cũng dễ hiểu.

Tại sao nàng có thể chịu đựng áp lực công việc trong thời gian dài như vậy, hóa ra là để trả ơn.

Sau một thời gian, Hồng Dĩ Linh nghe được tin đồn, thì ra Nhiễm Cấm là con gái duy nhất của Tập đoàn Nhiễm thị.

Ân oán hào môn thật sự khiến cho cô, một người từng bước leo lên từ đáy xã hội, cảm thấy khó hiểu.

Tuy nhiên, có thể được Trì Lý lựa chọn làm thư ký riêng, lại làm đến mười năm, tất nhiên là Hồng Dĩ Linh có ưu điểm của mình. Ngoại trừ làm việc nhanh nhẹn, cô ấy không bao giờ hỏi thăm hay để ý đến những việc không liên quan đến mình.

Vì được Trì Lý tin tưởng, nên hôm đó cô ấy mới có thể tháp tùng Trì Lý và Nhiễm Cấm đi đến một nơi rất lạ lùng.

“Cụ thể là ngày nào thì tôi không nhớ nổi nữa.” Hồng Dĩ Linh nói, “Tôi chỉ nhớ lúc đó là đầu hè, trời đã bắt đầu nóng lên, tôi chỉ mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay, nhưng sau khi đến nơi đó, cảm giác lạnh lẽo khiến cả người nổi da gà.”

Trì Lý mang theo cô ấy và Nhiễm Cấm, ngồi xe rất lâu mới đến nơi.

Nơi đó giống như một kho hàng khổng lồ, toả ra mùi hương liệu rất khó chịu, hành lang rất dài, không sáng lắm nhưng cũng không đến nỗi duỗi tay không thấy năm ngón.

Không khí rất nặng nề.

Hồng Dĩ Linh và một số nhân viên an ninh của Tập đoàn Trì thị đi phía sau Trì Lý và Nhiễm Cấm, xuyên qua hành lang dài lạnh lẽo, đi tới cửa một căn phòng.

Hồng Dĩ Linh và nhân viên an ninh đứng ở cửa, Trì Lý dẫn Nhiễm Cấm vào trong.

Trong phòng đặt một chiếc bàn lớn nằm ngang, một nam một nữ ngồi phía sau.

Người đàn ông chừng hơn bốn mươi tuổi, đeo mắt kính, sạch sẽ lịch sự, toả ra phong thái của tầng lớp trí thức.

Hồng Dĩ Linh đi theo Trì Lý nhiều năm như vậy, tất nhiên là gặp không ít người, đã luyện được ánh mắt nhìn người sắc bén. Cô liếc nhìn người đàn ông từ xa, đoán rằng ông ta không phải doanh nhân. Nhìn thấy một người đàn ông nho nhã ở nơi âm u như thế này, lại càng có vẻ kỳ quái, người này khiến Hồng Dĩ Linh có chút cảm giác giống như mặt người dạ thú.

Người phụ nữ thì nhìn trẻ hơn một chút, chừng ba mươi tuổi, tóc dài, mắt xếch, thoạt nhìn có vẻ không phải là người dễ chịu, cũng không dễ động vào.

Chóp mũi của cô ta có một nốt ruồi màu đỏ, rất dễ thấy.

Trong phòng ngoại trừ hai người này thì không còn ai khác.

Hồng Dĩ Linh thoáng nhìn thấy có một cánh cửa phía sau hai người họ, có vài người đàn ông cao lớn đang đứng phía đó, có vẻ là vệ sĩ của bên kia.

Phòng rất lớn, lúc Trì Lý nói chuyện có thể nghe được tiếng vang, dù Hồng Dĩ Linh đứng cách họ một khoảng, dù tiếng nói chuyện cũng không quá lớn, cô vẫn có thể nghe rõ lời họ nói.

“Có thể nghe được từng câu chữ nhưng không có nghĩa là hiểu được nội dung câu chuyện của họ. Chắc hẳn là lúc đó họ dùng tiếng lóng chỉ có thể biết với nhau, ý tứ đại khái có lẽ là Nhiễm Cấm mất tích lâu như vậy hoá ra là ở chỗ Trì Lý, khiến bọn họ vất vả đi tìm.” Đến đây thì những lời của Hồng Dĩ Linh làm Trì Ngộ cảm thấy có thể tin được, ít nhất là những miêu tả khách quan.

Trước khi vào Trì gia, quả thật Nhiễm Cấm từng lưu lạc bên ngoài một thời gian, cụ thể là bao lâu, vì sao phải lang thang như vậy thì Trì Ngộ không được biết.

Căn cứ theo manh mối đang nắm giữ thì có thể phán đoán, trước đó Nhiễm Cấm cùng người nhà bất đồng, gia đình nàng cũng có thái độ cứng rắn, thế nên Nhiễm Cấm mới bị đẩy ra đường.

Bởi thế cho nên, dù hiện tại Hạ Chi có dùng trăm phương ngàn kế thể hiện sự ăn năn của mình thì Nhiễm Cấm cũng hoàn toàn không quan tâm.

Nói như vậy, một nam một nữ kia là người của Nhiễm gia?

Trì Ngộ suy tư.

Hồng Dĩ Linh tiếp tục nói: “Tôi còn nhớ ý của hai người đối diện là, hy vọng Trì Lý giao Nhiễm Cấm ra. Trì Lý cười cười, quay lại bảo tôi đi sắp xếp hợp đồng, ngụ ý là bảo tôi rời khỏi đó. Hôm ấy, tôi đi theo là để sắp xếp hợp đồng, đây là công việc hàng ngày của tôi lúc đó, sau này gần như cũng giao lại cho Nhiễm Cấm. Tôi đoán là thời điểm đó Trì Lý muốn thảo luận với họ việc gì không muốn tôi nghe thấy, bảo tôi làm việc là thứ yếu, quan trọng là không muốn tôi nghe được những chuyện không nên nghe.”

Lúc Hồng Dĩ Linh đang định đi thì thấy Trì Lý lui về phía sau hai bước, đi đến bên cạnh Nhiễm Cấm nãy giờ không hề hé răng nhưng là nhân vật chủ chốt trong câu chuyện này.

Suốt thời gian đó, Nhiễm Cấm luôn đứng khuất sau Trì Lý, trầm mặc nghe họ trao đổi việc của mình.

Lúc ấy nàng đưa lưng về phía Hồng Dĩ Linh, nên Hồng Dĩ Linh không nhìn thấy biểu hiện, cũng đoán không ra cảm xúc của nàng.

Trì Lý ôm vai Nhiễm Cấm, dẫn nàng đi về phía trước, đến trước bàn, đối diện với đôi nam nữ kia.

Đáng lẽ Hồng Dĩ Linh phải đi, nhưng vì tò mò nên đã hoãn bước chân.

Việc xảy ra sau đó, cô ấy hoàn toàn không nghĩ đến.

Tay của Trì Lý từ đầu vai chuyển đến sau gáy Nhiễm Cấm, ngón tay luồn vào tóc nàng, đột nhiên dùng sức, ấn nàng xuống mặt bàn.

Dường như Nhiễm Cấm cũng bị bất ngờ vì hành động của Trì Lý, khi đầu bị đập xuống, nàng theo bản năng lấy tay đỡ mép bàn.

Nhưng sức của Trì Lý quá lớn, nàng không thể chống đỡ, bị đập một cái như vậy đầu váng mắt hoa, một bên má áp vào mặt bàn lạnh lẽo, mái tóc dài xõa tung như rong rêu, không thể nhúc nhích.

“Muốn dẫn cô ấy về cũng không phải không được, nhưng đợi một chút.” Giọng nói Trì Lý mang theo ý cười, “Như vậy tôi phải chia xa 'Bạn gái thân yêu', biết phải làm sao bây giờ? Các người lấy gì để trao đổi đây?”

Hồng Dĩ Linh bị cảnh này doạ chết khiếp, ngoài miệng Trì Lý nói “Bạn gái thân yêu”, nhưng ra tay với Nhiễm Cấm lại chẳng chút yêu thương, giống như đối xử với một vật phẩm giao dịch.

Hồng Dĩ Linh nói: “Tôi còn định đứng lại xem tiếp, nhưng bị nhân viên an ninh đuổi, nên đành phải đi sắp xếp hợp đồng. Tôi nhớ bản hợp đồng đó cũng không có gì đặc biệt, chỉ là một hợp đồng thương mại hết sức bình thường. Nếu tôi nhớ không lầm thì công ty bên kia gọi là 'Công ty sinh học Minh Bằng', Tập đoàn Trì thị vẫn luôn rót vốn cho bọn họ, số tiền đầu tư mỗi năm không hề ít. Tôi cũng từng kiểm tra Công ty sinh học Minh Bằng đó, họ nghiên cứu thuốc chữa bệnh, bào chế 'morphine' dùng trong điều trị ung thư. Có điều tỷ lệ báo cáo* của công ty Minh Bằng này mỗi năm đều như nhau, có phải là những công ty trong ngành y dược đều thế này không? Lĩnh vực này tôi cũng không rõ lắm.”

(*Tỷ lệ báo cáo: một thuật ngữ trong ngành tài chính, chủ yếu là phân tích các chỉ số, nếu muốn tìm hiểu thêm thì các bạn có thể gg, nhưng có lẽ tác giả chỉ thêm vào cho ngầu thôi chứ cũng không hiểu một đống thứ hầm bà lằng đằng sau nên có thể vui vẻ cho qua.)

“Trên đường về sau đó, tôi nhìn thấy trên trán Nhiễm Cấm có một vết đỏ bầm, khoé miệng cũng kết vảy, có lẽ Trì Lý không diễn kịch, xuống tay rất tàn nhẫn. Còn Nhiễm Cấm thì sao, giống như robot vô cảm, chỉ biết tiếp thu mệnh lệnh của 'Chủ nhân'. Tôi không thể cảm nhận được cảm xúc của người này.”

“Thật ra, trước đó tôi đã có cảm giác sự quan tâm và bồi dưỡng của Trì Lý đối với Nhiễm Cấm chỉ là hình thức, thực tế thì...... Tôi không biết phải nói thế nào, tôi cảm thấy cô ấy hận Nhiễm Cấm, đem Nhiễm Cấm tới bên cạnh chẳng qua chỉ là muốn cô ấy gánh vác trách nhiệm thay mình, đồng thời cũng nhằm tra tấn cô ấy. Khối lượng công việc của Nhiễm Cấm rất lớn, lúc nào cũng đẩy cô ấy vào tình trạng quá tải, cả ngày còn phải làm tài xế cho chị em nhà họ, kiêm luôn cả bảo mẫu. Đứa em gái của Trì Lý bao lớn rồi, còn bắt Nhiễm Cấm bận rộn ngày đêm phải đưa đi đón về.”

Trì Ngộ: “......”

“Bất quá, có lẽ Nhiễm Cấm ẩn nhẫn, giấu tài.” Hồng Dĩ Linh cười cười, “Chờ đến khi có cơ hội, thuê sát thủ ra tay, một đòn chí mạng, còn có thể lừa được sự tin tưởng của Trì Lý, thậm chí sau khi chết còn lập di chúc, tự tay giao Tập đoàn cho hung thủ. Dù sao, nếu là tôi thì tôi cũng không thể bỏ qua cho kẻ đã từng làm nhục mình.”

Nói đến đây, cuối cùng video cũng kết thúc.

Tâm tình Trì Ngộ chìm xuống đáy ly.

Trong lòng cô đã sớm dự đoán được, cũng đã suy đi nghĩ lại nhiều lần, nhưng đến khi sự thật được chứng minh vẫn khiến cô vô cùng khó chịu.

Cuối video, Hồng Dĩ Linh lại kể về việc riêng của mình, Trì Ngộ chết lặng nghe hết, tắt nguồn, ngồi trước máy tính hồi lâu.

Cho đến khi chuông điện thoại reo.

Trì Ngộ liếc nhìn, nhận cuộc gọi.

“A lô? Tên vô lại kia, là tôi đây.”

......

Tề Đồng ngủ một giấc, sau khi tỉnh dậy không thấy Trì Ngộ, người của phòng làm việc đang nói chuyện với ai đó bên ngoài, giọng của đối phương nghe còn có vẻ quen tai.

Tề Đồng muốn thay đổi tư thế một chút, vừa động đậy thì sau lưng đau như muốn nứt ra, đau đến mức khiến cô kêu to.

Người ngoài cửa nghe thấy giọng cô, vội đi vào.

“Tỉnh rồi à? Nhát cáy như cô mà có thể cứu người sao? Bây giờ mới biết đau hả?”

Tề Đồng cố hết sức ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên là Lộ Tư Kình.

Lộ Tư Kình vì tránh hiềm nghi nên không ở trong tổ chuyên án Trì Lý, nhưng trước đó, Nhiễm Cấm đã nhờ cô lưu ý tin tức về cái chết của Hồng Dĩ Linh. Cô nghe tin Hồng Dĩ Linh chết ở thành phố Y, âm thầm lấy được đoạn video giám sát, trong video thấy được hai hình bóng quen thuộc.

Không phải kẻ nhát gan cùng tên vô lại kia sao?

Sau khi nghe được địa chỉ bệnh viện từ miệng Trì Ngộ, Lộ Tư Kình đã vô cùng sốc khi biết được chuyện họ đã trải qua.

Cái tên nhát gan Tề Đồng kia, lần trước suýt bị xe tông thiếu điều tè ra quần, thế mà bây giờ trong mưa bom bão đạn lại dám bảo vệ Trì Ngộ.

Nghĩ đến đây Lộ Tư Kình càng khó chịu.

Hết Nhiễm Cấm rồi tới Tề Đồng, các người bị Trì Ngộ cho uống bùa mê thuốc lú gì mà lúc nào cũng lo cho cô ấy hết vậy!

Tề Đồng nói: “Sao chị lại ở đây......”

Lộ Tư Kình cười nói: “Tôi tới xem bộ dạng xui xẻo của cô.”

Tề Đồng đang định mắng cô, Trì Ngộ đã từ hành lang bước nhanh tới, giữ chặt Lộ Tư Kình, thô bạo kéo cô vào lối thoát hiểm.

“Cô chán sống rồi!” Lộ Tư Kình không ngờ tên vô lại này dám lôi kéo mình như vậy, liền đè Trì Ngộ lên tường, lúc này mới phát hiện đôi mắt Trì Ngộ đã đỏ ngầu.

Trì Ngộ đóng cửa thoát hiểm, hỏi Lộ Tư Kình: “Lần trước chuyện cô nói trong bóng tối là chỉ chị tôi sao? Cô biết chuyện giữa chị tôi và Nhiễm Cấm, phải không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.