Ai Cho Anh Mắng Em?!

Chương 110: Chương 110




Editor: D Ẹ O

Chấn Vũ quận nằm tại tây bắc, đất đai cằn cỗi, tài nguyên ít ỏi, bách tính trừ trồng trọt chỉ có thể lên núi săn thú để mưu sinh, hơn nữa lại giáp ngay biên giới ngoại tộc, thỉnh thoảng sẽ nổ ra chiến tranh, bởi vậy nơi đây người dân khá dũng mãnh, bất kể già trẻ gái trai đều có thể lên ngựa đánh giặc.

Song xảy ra bạo loạn thì đây lại là lần đầu.

Chưa kể đến chuyện họ nổi loạn vì mục đích gì, nhưng ở Chấn Vũ quận có quân đội đóng quân, Trấn Bắc tướng quân và cả Trấn Bắc quân phần lớn đều có xuất thân từ đất Bắc, dũng mãnh thiện chiến, nếu Trấn Bắc tướng quân xuất binh bình loạn, thì dù dân có mạnh đến đâu, cũng chỉ như cá nằm trên thớt.

Đây vốn là một chuyện rất đơn giản, thế nhưng hoàng thượng lại nhận được mật thư từ quận trưởng, trong thư có viết, Trấn Bắc quân đã cấu kết với ngoại tộc, kích động bách tính làm loạn, mưu đồ tạo phản.

Trấn Bắc quân đời đời trấn thủ tại Tây Bắc. Trấn Bắc tướng quân, Hạ Liên cũng một tướng tài hiếm có, huống hồ tổ tiên Hạ gia còn từng lập công vì Đại Sở, nếu thật sự phản quốc, đó sẽ là đại địch.

“Hạ Liên không thể nào phản quốc được.” Sở Hướng Thiên nói: “Đệ có từng qua lại với hắn, hắn làm người rất đoan chính, cả đời hận nhất chính là kẻ phản bội.”

Hạ Liên lớn hơn hắn gần mười tuổi, năm Sở Hướng Thiên còn là thiếu niên mười mấy tuổi, khi hắn còn đang rèn luyện cùng lão tướng quân, đã có một lần từng qua đó trợ giúp Hạ Liên, Hạ Liên khi ấy tuổi đã gần ba mươi, thời kỳ long tinh hổ mãnh* nhất, ra trận giết giặc cực kỳ dũng mãnh, Sở Hướng Thiên đã từng kề vai chiến đấu cùng hắn mấy lần, chưa tính đến chuyện có hiểu hết con người hắn hay không, nhưng theo Sở Hướng Thiên, Hạ Liên là một đối thủ đáng gờm, đồng thời cũng đáng để làm bạn.

Long tinh hổ mãnh: Sinh lực dồi dào, ý chí sục sôi.

Sở Phong Nguyên cũng không tin chuyện Hạ Liên thông đồng với địch phản quốc, tổ tiên nhà họ Hạ đã từng không ít người phải hy sinh trên sa trường, cứ cho rằng hắn thực sự phản quốc đi chăng nữa, thì Hạ gia cũng sẽ không đồng ý. Hạ gia đời đời nợ máu cùng giặc ngoại, chỉ kẻ ngu dốt mới chọn con đường ấy, nhưng Hạ Liên thì khác, hắn không phải kẻ khờ.

“Trẫm cũng không tin Hạ Liên là người như vậy, thế nhưng thủ phủ quận bị vây khốn là thật, Trấn Bắc quân chưa xuất binh bình loạn cũng là thật.”

Y là hoàng thượng, còn nhiều việc phải lo toan, “Có lẽ trong đó có ẩn tình, cũng có lẽ Hạ Liên thật sự đã làm chuyện ngu xuẩn, vậy nên trẫm muốn phái đệ đi một chuyến, điều tra rõ nguyên do, nếu vạn nhất lời trong thư là thật, đệ hãy trực tiếp mang binh đi tiêu diệt, tránh hậu họa về sau.”

Ngoại trừ Sở Hướng Thiên, hiện không còn ai có thể so được với Hạ Liên, nếu rơi vào tình huống xấu nhất, buộc phải có người trấn áp được Hạ Liên.

Sở Phong Nguyên than thở, “Khổ cho đệ lần này, hiện đất nước khan hiếm tướng tài, cũng chưa có ai đảm nhiệm được việc lớn.”

Sở Hướng Thiên gật đầu đáp, “Thần đệ đã rõ, đệ về chuẩn bị trước, rồi xuất phát ngay.”

Xuất cung, Sở Hướng Thiên về Hầu phủ, dù thế nào đi nữa cũng phải nói với Phó Điềm một tiếng.

Sau khi Sở Hướng Thiên bị triệu gấp vào cung, mắt phải Phó Điềm vẫn luôn giật liên hồi, cậu không tài nào tĩnh tâm được, vậy nên cậu quyết định ngồi yên chờ người về.

Sở Hướng Thiên vừa vào cửa, đã bắt gặp Phó Điềm cũng đang ngóng trông nhìn hắn, Phó Điềm thấy hai hàng chân mày của Sở Hướng Thiên xoắn chặt, tâm cậu cũng trầm xuống, có vẻ như, tình huống xấu nhất mà cậu không mong muốn đã đến.

Thả chén trà xuống, Phó Điềm chạy đến chỗ hắn, “Hoàng thượng muốn sai anh đi tây bắc bình loạn?”

Sở Hướng Thiên “Ừ”, hắn vuốt ve sau gáy cậu, “Đây là trách nhiệm của ta.”

Phó Điềm gật đầu, không hề nói lời từ biệt, mà là mở to mắt, nở một nụ cười tươi, “Ừm, vậy khi nào anh đi? Muốn em chuẩn bị hành trang cho anh không?”

“Phải đi ngay, ta trở về… là để báo với em.” Sở Hướng Thiên nói: “Hành trang ngoài đại doanh đã sẵn có.”

Phó Điềm buông tay hắn, nói: “Được, vậy em ở nhà chờ anh về.”

“Chờ ta trở về, đừng lo lắng.” Sở Hướng Thiên hôn nhẹ lên môi cậu, sau đó nhanh chân bước ra ngoài, hắn còn phải ra ngoại thành điểm danh binh lính, Chấn Vũ quận bùng nổ bạo động, trễ một khắc thôi có lẽ tình thế sẽ càng trầm trọng thêm, hắn không còn nhiều thời gian.

Phó Điềm không ra tiễn hắn, cậu chỉ lẳng lặng đứng trong phòng, nhìn hắn đi xa, khẽ thở dài, giữa hai hàng chân mày lộ vẻ sầu lo.

Đây là lần đầu tiên Sở Hướng Thiên xuất chinh sau khi cả hai bên nhau.

Sở Hướng Thiên giục ngựa ra đại doanh, hai ngàn binh mã, năm trăm tinh nhuệ theo hắn dẫn đầu, những người còn lại điều thêm lính. Đuổi theo sau.

Năm trăm móng ngựa tốc bụi bay.

Chấn Vũ quận nằm tại phía tây Khánh Dương thành, ở đó có năm quận huyện, hai tòa núi cao, may vì bảo đảm việc chuyển vận lương thảo được dễ dàng, triều đình có cho mở đường từ Khánh Dương đến tây bắc, đường rộng cũng dễ đi.

Sở Hướng Thiên mang theo năm trăm binh nhuệ, ngày đêm không ngủ chạy tới Chấn Vũ quận.

Cửa thành Chấn Vũ quận đóng chặt, Sở Hướng Thiên ngồi trên lưng ngựa, xa xa nhìn thủ vệ trên tường thành, thủ vệ tuần tra mặc đồng phục Trấn Bắc quân.

“Trấn Bắc quân thật sự muốn tạo phản?” Dương Đại Thạch hỏi.

Sở Hướng Thiên lắc đầu, thúc ngựa tiến lên vài bước, đứng dưới cửa thành hô: “Dục vương Sở Hướng Thiên, thỉnh Trấn Bắc tướng quân ra gặp.”

Thủ vệ trên tường thành thò người nhìn xuống, sau đó hắn lui về sau vài bước, rồi chẳng thấy người đâu.

Dương Đại Thạch hung tợn gắt, “Trấn Bắc quân tính làm trò gì đây?”

Thủ vệ đi báo tin, đoàn người đóng quân dựng trại, chờ khi họ ăn xong lương khô, cửa thành mới cọt kẹt mở.

Hạ Liên mặc khôi giáp, cưỡi đại mã ra đón, theo sau hắn là hai tên hộ vệ, trông có vẻ cảnh giác.

Sở Hướng Thiên giục ngựa tiến lên, song phương thầm suy đoán ý đồ của đối phương.

Đối diện một lúc lâu, Hạ Liên mới xuống ngựa hành lễ, “Vương gia.”

Hắn xuống ngựa, hai tên hộ vệ phía sau cũng cùng xuống, một người trong số đó theo bản năng muốn dìu hắn.

Sở Hướng Thiên nhạy bén phát giác được, cau mày hỏi: “Hạ tướng quân bị thương?”

Hạ Liên đẩy hộ vệ ra, nhịn không được chửi thề một câu: “Cẩu tặc Trần Thủ Khả, dám phái người ám hại lão tử, nếu không vì biết Vương gia đến, ta tuyệt đối sẽ không ra đây.”

Sở Hướng Thiên đưa hắn vào lều dựng tạm, “Chuyện gì đã xảy ra?”

Hạ Liên trúng một đao ngay eo, vết thương khá sâu, vừa nãy là cố giả vờ, hiện đã xác định được Sở Hướng Thiên không tin lời gièm pha, liền thả lỏng cảnh giác, tháo giáp trụ nặng nề, cởi áo băng lại vết thương, hùng hùng hổ hổ kể cho hắn nghe chuyện vừa qua.

Quận trưởng Chấn Vũ quận, Trần Thủ Khả, chưởng quản trưng thu thuế một quận, nơi đây đất đai vốn cằn cỗi, rất khó để trồng trọt, mà năm nay trời gặp hạn, dân chúng hao hết tâm sức, cũng chỉ thu được một phần ba so với mọi năm. Mắt thấy đã sắp đến hạn nộp thuế, nếu còn tiếp tục như vậy, sợ rằng bách tính Chấn Vũ quận phải nhịn đói qua cái Tết, hơn nữa cũng chẳng biết năm sau sẽ ra sao, hắn quanh năm đóng giữ ở Chấn Vũ quận, không đành lòng nhìn dân chúng chịu khổ, liền đề nghị Trần Thủ Khả dâng sớ tấu, thỉnh hoàng thượng ân điển.

Trần Thủ Khả ngoài mặt thì đáp ứng, quả cũng có dâng sớ, nhưng quay đi lại nói, Đại Sở năm nay thất thu, quốc khố hư không, để tiếp thêm lương khố, thuế má không thể giảm, không những thế, triều đình còn tăng thuế lên gấp đôi.

Sau đó, ông ta phái quan binh đi cưỡng ép trưng thu, nhưng bánh tính cũng không phải quả hồng mềm, quan phủ đã chặn đường sống, vậy bọn họ sẽ phản kháng, Trần Thủ Khả ra tay tàn nhẫn, giấu nhẹm chuyện này, Hạ Liên lại thường ra ngoài luyện binh, đợi khi chuyện đã loạn, hắn mới nhận được tin.

Hắn vội vã mang binh chạy về, thế sự hỗn loạn, người người đổ máu. Hạ Liên cảm thấy dường như trong chuyện này có điều gì đó không đúng, nhưng nhất thời hắn lại không thể nghĩ ra, nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định thương nghị cùng Trần Thủ Khả, lại bất ngờ phát hiện ông ta có giao du với ngoại tộc.

Trần Thủ Khả ngụy trang rất thành công, khiến người ta nhầm tưởng ông ta là một người thành thật, lúc bị đánh thì khóc ròng ròng xin tha, chờ khi Hạ Liên đã tạm tha cho ông ta, chuẩn bị về đệ tấu trình dâng vua, lại bị lão hèn hạ ấy đánh lén, đâm một nhát ngay eo.

May mà nhờ Hạ Liên quanh năm luôn ở tại sa trường, luyện ra được kinh nghiệm cảnh giác trước nguy hiểm và thân thủ nhanh nhẹn, nếu hắn chỉ chậm chút nữa thôi, thì có lẽ vết thương của hắn đã không nhẹ như bây giờ.

“Cũng do ta khinh địch.” Hạ Liên bưng vết thương thở dài, “Lão ta ra tay tàn nhẫn, trước giờ khúm núm đều chỉ là giả vờ, đoán chừng đã cấu kết với giặc nhiều năm, luôn âm thầm mưu đồ chờ ngày tạo phản.”

Chấn Vũ quận là cửa ải ngay biên cương, nếu Chấn Vũ quận thất thủ, giặc ngoại xâm sẽ được đà tiến quân, thâm nhập vào Đại Sở.

“Vậy tại sao ngươi lại đóng quân trong thành?”

Hạ Liên nói: “Sau khi ta bị thương, đã lập tức sai thân tín đi bao vây quận thủ phủ, song thủ vệ nơi đó toàn là thân tín của Trần Thủ Khả, chúng không chịu đầu hàng, cộng thêm bị ngoại tộc mật thám, chúng loan tin ta âm mưu tạo phản, kích động bách tính đối nghịch với ta, khổ nỗi ta lại không có chứng cứ, ngoại tộc như hổ rình mồi ta không dám tùy tiện ra biên cảnh điều binh, chỉ có thể đóng tại thành, vừa đọ sức, vừa lén cho người truyền tin đến Khánh Dương thành, tạm cầm cự đến tận bây giờ.”

“Truyền tin?” Sở Hướng Thiên biến sắc, móc phong thư ném cho hắn, “Tự ngươi xem đi.”

Thứ Hạ Liên đọc, là mật thư của Trần Thủ Khả, trong đó tường thuật đủ loại tội danh của ‘hắn’, bao gồm cả việc ‘hắn’ dùng bạo lực cưỡng ép bình dân bách tính, sưu cao thuế nặng, sau là mang binh bao vây quận thủ phủ, thậm chí là chuyện ‘hắn’ dây dưa cấu kế qua lại với giặc ngoại, nói chung, toàn bộ tội danh của Trần Thủ Khả đều đẩy hết lên người hắn.

Hạ Liên tức muốn rách vết thương, vừa rít khí vừa chửi đổng lên, mắng Trần Thủ Khả nham hiểm độc ác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.