Ác Nữ Quay Về

Chương 101: Chương 101: Ta không cần




Mai Hương cũng không biết vì sao, từ trước đến nay Lăng Nhược Hi là người không thích giải thích nhiều, chỉ có điều gặp phải người hiểu lầm Lăng Nhược Hi, Mai Hương vẫn không chịu được muốn nói thêm một câu.

“Thứ mà nàng muốn bảo vệ? Nàng muốn bảo vệ thứ gì?” Liễu Tuyền khẽ cau mày, nhìn Mai Hương bằng ánh mắt khó hiểu, Lăng Nhược Hi chính là nữ nhi của đại tướng quân, là một thiên kim tiểu thư, rốt cuộc thứ nàng muốn bảo vệ là gì?

Mai Hương không biết nên giải thích với Liễu Tuyền thế nào, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Mỗi người đều có số mệnh của riêng mình, chỉ có điều số mệnh của tiểu thư, thật sự quá mức tàn nhẫn.”

Câu nói này, Liễu Tuyền ngược lại rất tán đồng, khẽ gật đầu: “Ngươi nói quả không sai, đây là số mệnh, mỗi người đều có số mệnh riêng của chính mình, bất luận có giãy dụa thế nào, dù có né tránh thế nào, đều vô nghĩa, Sau cùng, vẫn là bởi vì số mệnh của chính mình, lại bắt buộc phải những chuyện mà bản thân không muốn.”

Mai Hương có thể nhìn thấy được trên khuôn mặt của Liễu Tuyền đầy vẻ bi thương, lập tức cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng vẫn rất thức thời không hỏi gì thêm, thận trọng khẽ nhìn Liễu Tuyền, dò hỏi: “Liễu công tử, ta có thể theo người học y thuật không?”

“Ngươi nghĩ rằng ta là thầy dạy học sao?” Liễu Tuyền lập tức thay đổi sắc mặt, một mặt khinh thường nhìn Mai Hương.

Mai Hương da mặt mỏng, chỉ có thể im lặng rầu rĩ, nàng hầu gái đi theo sau lưng Liễu Tuyền, nhìn dáng vẻ này của Mai Hương khóe miệng của Liễu Tuyền, vậy mà trong lúc lơ đễnh có chút cong lên, chỉ là đường cong rất nhỏ, Mai Hương không thấy rõ.

Lăng Nhược Hi ngồi trên ghế, nhìn ra bên ngoài qua ngôi viện nhỏ cũ kĩ, nhẹ nhàng cười, xoa xoa ngón tay còn vương chút máu, bắt đầu chờ đợi, chờ phong ba bão táp sắp đến.

Quả nhiên, cùng lắm chỉ bằng thời gian của một nén nhang, đại phu nhân như người điên xông vào, mang gương mặt nham hiểm đến đáng sợ..

Vừa vào đến cửa, nhìn thấy dáng vẻ Lăng Nhược Hi nhàn nhã, đại phu nhân liền thay đổi sắc mặt, trở nên man rợ hơn, đi về phía nàng, chỉ thẳng vào mặt Lăng Nhược Hi, lớn giọng nói: “Lăng Nhược Hi! Ngươi thật là lòng dạ ác độc! Cho dù như thế nào đi nữa, Thanh Dương cũng là tỷ tỷ của ngươi! Sao ngươi lại có thể hạ độc chính tỷ tỷ của mình như vậy?”

Lăng Nhược Hi nhìn dáng vẻ đại phu nhân chửi bới kịch liệt, nàng cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn hẳn, khẽ cười nhạt, vuốt đoạn chỉ trong tay, cười nhẹ nói: “Chính là do ta làm đấy, bà có thể làm gì được ta?”

Nhìn thấy cái dáng vẻ như khát máu của Lăng Nhược Hi, đại phu nhân có chút khiếp sợ, nhưng nghĩ đến sau lưng mình còn tướng công là Lăng Nham làm chỗ dựa, trong phút chốc lấy lại được tinh thần: “Lăng Nhược Hi, mọi chuyện ngươi gây ra cho tới bây giờ, ngươi còn không biết hối cải có đúng không? Ta hỏi lại ngươi lần nữa, rốt cuộc là vì cái gì? Mà ngươi có thâm cừu đại hận, tàn nhẫn đến vậy?”

Lăng Nham nhìn Lăng Nhược Hi hiện giờ, ánh mắt có tia chớp lóe sáng lên, trong đầu liền hiện ra một nữ nhi xinh đẹp hoạt bát, nhưng lại có thủ đoạn cao minh, nhìn ánh mắt của Lăng Nhược Hi, tất cả đều có chút không tầm thường.

Lăng Nhược Hi tự nhiên cảm nhận được ánh mắt của Lăng Nham có gì đó không được bình thường, nàng nhìn lão ta bằng ánh mắt khinh bỉ, sau đó nhìn sang đại phu nhân với ánh mắt lạnh lùng nói: “Đại bá mẫu, người còn giả vờ không nhớ sao? Miệng thì nói nhận ta làm nữ nhi, nhưng chính người tự tay đâm chết nô tỳ thiếp thân của ta, ta cũng chỉ mới lấy đi một ngón tay của Lăng Thanh Dương, là còn nghĩ đến tình cảm tỷ muội đấy, nếu không, ả ta còn không có cơ hội xuất hiện trước mặt người được như bây giờ, nói về chuyện thị phi, cũng là một vấn đề!”

Đại phu nhân đích thực không biết chuyện này, vốn dĩ chuyện ngón tay Lăng Thanh Dương cũng không định nói, chỉ là mấy nha đầu trong phòng đều bị dọa sợ chết khiếp, cho nên vốn cũng chẳng giấu được ai.

Khi nghe Lăng Nhược Hi nói vậy, đại phu nhân có chút ngẩn người, nhưng rất nhanh liền trở nên càng thêm phẫn nộ, âm thanh cũng trở nên sắc nhọn: “Lăng Nhược Hi! Ngươi có phải điên rồi không? Chỉ vì một nha hoàn thấp hèn, mà ngươi lại cắt đứt ngón tay của Thanh Dương?”

Lăng Nhược Hi nhìn đại phu nhân vân đạm phong khinh nói đến chuyện Thu Cúc chết, sắc mặt trở nên âm trầm: “Thấp hèn ư? Trong mắt đại bá mẫu, ngoại trừ bản thân mình ra, tất cả đều là tiện nhân!”

Lăng Nham nhìn dáng vẻ điên cuồng của Lăng Nhược Hi, khẽ nhíu mày không vui nói: “Nhược Hi! Sao con lại nói chuyện thế này với trưởng bối được?”

Lăng Nhược Hi lạnh lùng quay lại đầu nhìn Lăng Nham, thản nhiên nói: “Mọi chuyện đều là do ta làm, mọi người muốn thế nào thì tùy, chỉ cần các ngươi phải biết rằng, hiện nay, ai cũng không động vào ta được!”

Lăng Nham không ngờ Lăng Nhược Hi lại không chút giữ thể diện cho mình đến vậy, lập tức thẹn quá hóa giận, gắt gao siết nắm đấm, trừng mắt nhìn Lăng Nhược Hi, cắn răng nghiến lợi nói: “Sao thế? Ngươi cảm thấy ngươi đã định là tú nữ, ta sẽ không làm gì được ngươi sao? Lăng Nhược Hi ngươi đừng có quên rằng, nữ nhi của Lăng phủ, cũng không phải chỉ có mỗi ngươi!”

Lăng Nhược Hi cười lạnh, từng bước từng bước tiến lại gần Lăng Nham, dùng âm thanh chỉ có hai người có thể nghe thấy, thản nhiên nói: “Đại bá phụ, người khác không biết, chẳng lẽ người cũng không biết tác dụng của Huyết Ngọc vòng tay này ư? Ai cũng nói người có được vòng tay thì sẽ có được cả thiên hạ, người nói xem nếu Hoàng Thượng biết ta chết trong tay người, có phải sẽ dùng mạng của cả đại phòng Lăng gia các người, hào phóng chơi đùa cho đến lúc hả giận?”

Câu nói của Lăng Nhược Hi, trong nháy mắt liền khiến Lăng Nham trợn tròn mắt, không thể tin được nhìn Lăng Nhược Hi, run rẩy nói: “Vòng tay Huyết Ngọc? Ngươi biết vòng tay Huyết Ngọc?”

Lăng Nhược Hi chậm rãi lui về đến, chậm rãi vươn tay phải của mình ra, như cười mà không phải cười nhìn Lăng Nham: “Chẳng lẽ, người không biết cái này?”

Lăng Nham đích thật là có nghe nói đến chuyện của vòng tay Huyết Ngọc, nhưng xác thực lại không biết cái này vòng tay này đã nằm trên tay của lăng Nhược Hi rồi, bây giờ bắt gặp nụ cười hờ hững như có như không này của Lăng Nhược Hi, lại càng có chút muốn đứng thẳng mà lại không được.

Mắt thấy cái dáng vẻ không có tiền đồ này của Lăng Nham, đại phu nhân trong nháy mắt liền có chút mất hứng, đi đến trước mặt Lăng Nham tức giận nói: “Rốt cuộc ông có phải là cha của Thanh Dương hay không? Nữ nhi xảy ra chuyện lớn như vậy, ông cũng không quan tâm sao? Bây giờ ông còn không mau lôi con tiện nhân này ra ngoài đập chết đi! Ngây ra đó làm gì?”

“Câm mồm cho ta!” Lăng Nham gắt gao nắm chặt tay, giống như ác lang chờ đại phu nhân, xoay đầu lại nhìn Lăng Nhược Hi trong phút chốc dưới đáy mắt liền trở nên có chút nhu hòa, thản nhiên nói: “Nếu bà ta đã giết chết nha đầu của con, vậy thì chuyện này cứ thế cho qua đi, chỉ có điều Nhược Hi à, mấy đứa các con chính là tỷ muội ruột thịt của nhau, ngàn lần vạn lần không thể chỉ vì một đứa nha đầu, mà phá hủy tình cảm tỷ muội với nhau!”

Nghe nói như thế, không chỉ có Đại phu nhân, ngay cả Lăng Nhược Hi cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn, cười nhàn nhạt, sau đó nhẹ giọng nói: “Giữa ta và ả ta, vốn không có tình cảm cái gì, xin đại bá phụ dời bước trở về cho, dù sao hiện tại ta không muốn nhìn thấy bất luận kẻ nào trong số các người, nếu ta không cẩn thận lại cắt mất thứ gì đó từ trên người đại tỷ tỷ đi, sợ là lại ảnh hưởng tới tâm tình của mọi người nhỉ?”

“Lăng Nhược Hi! Cái sao chổi đen đủi nhà ngươi! Ngươi lặp lại lần nữa cho ta!” Đại phu nhân thấy Lăng Nham không làm gì cả thì nổi lên một trận thất vọng, đem tất cả phẫn nộ phát tiết lên người Lăng Nhược Hi.

Lần này, Lăng Nhược Hi cũng không mở miệng, Lăng Nham trực tiếp cau mày nhìn đại phu nhân, thở phì phò nói: “Nhìn cái dáng vẻ của một bá phụ như bà hiện giờ đi! Đúng là mất hết mặt mũi ta mà! Còn không mau cút về viện của bà ngay cho ta!”

Đại phu nhân không ngờ tới Lăng Nham vậy mà lại ngay trước mặt Lăng Nhược Hi không cho mình chút mặt mũi nào đến vậy, lập tức không để ý đến cái gì mà tam tòng tứ đức, chỉ muốn ngay trước mặt Lăng Nhược Hi đòi lại thể diện cho mình.

“Lăng Nham! Ông dám nói chuyện với ta như vậy sao! Ông điên rồi có phải không? Ông đừng quên, nếu không có Tần gia ta cật lực ủng hộ! Bây giờ ông cũng vẫn là một cái trứng nhũn ăn không ngồi rồi trong cái Lăng phủ này!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.