Ác Nữ Kim Tiểu Mãn

Chương 3: Chương 3: Gặp nhau như thế




“Trình Tiểu Tứ, bánh hỏi đâu rồi? Đưa ra đây cho tao.” Âm thanh ác bá của người quen vang lên làm Tiểu Mãn bừng tỉnh khỏi trạng thái trầm tư. Đồ phế nhân Trương Thiết Trụ kia dám bắt nạt người của Trình gia? Không sợ ba anh em còn lại sẽ đánh hắn liệt nửa người sao?

“Tôi không có.” Âm thanh nhỏ bé yếu ớt của một cậu bé vang lên khiến Kim Tiểu Mãn cau mày lại. Tiểu thần y Trình Tiểu Tứ khi còn nhỏ yếu đuối như vậy sao? Nghe nói Trình đại nương lúc hoài thai Trình Tiểu Tứ không cẩn thận bị ngã sinh non, phải khó khăn lắm mới sinh ra được Trình Tiểu Tứ. Bởi vì sinh non, cơ thể của Trình Tiểu Tứ rất yếu ớt, từ nhỏ đã được Trình gia nâng niu không cho ra khỏi nhà. Cũng chính vì thế mà rất nhiều trẻ con trong thôn không quen biết Trình Tiểu Tứ , trong đó có cả cô.

“Mày gạt ai hả! Đại ca mày mấy ngày nữa sẽ thành hôn, nhà mày chắc chắn đã mua bánh hỏi.” Trương Thiết Trụ không nghe theo cũng không bỏ qua, kiêu ngạo nói.

Trình Tu lập tức lùi từng bước về phúa sau, đứng ở trên đống cỏ khô nói: “Tôi không mang theo.”

“Không muốn ăn đòn thì về lấy ngay cho ta.” Trương Thiết Trụ nghiêm mặt nhìn trừng trừng vào Trình Tu gầy yếu.

“Được.” Trình Tu gật đầu đồng ý.

Thấy Trình Tu nói như vậy, Trương Thiết Trụ hơi hơi nghi ngờ: “Mày muốn trở về mách lẻo phải không?”

“Không phải cậu muốn tôi về lấy bánh sao?” Vẻ mặt của Trình Tu rất ngây thơ vô tội.

Trương Thiết Trụ bị hỏi vặn lại thì khựng một chút mới lên tiếng: “Mày mà nói cho người khác biết là tao đánh mày đấy.”

“Tôi không nói đâu.” Trình Tu lắc đầu nguầy nguậy cam đoan.

“Trình Tiểu Tứ, đại ca nhà huynh tới tìm huynh kìa.” Trương Thiết Trụ đang chuẩn bị hù dọa thêm dăm ba câu, nhưng vừa nghe được lời này nháy mắt liền hoảng sợ, lập tức xoay người bỏ chạy. Nếu như bị người của Trình gia biết được cậubắt nạt Trình Tiểu Tứ, cậu nhất định sẽ bị đánh đòn mất.

Nhìn Trương Thiết Trụ bỏ chạy té khói, Trình Tu không rời đi mà chỉ ngẩng đầu nhìn về phía đống rơm, âm thanh lúc nãy truyền đến từ đống rơm này.

Đợi rất lâu nhưng không nghe được tiếng chân rời đi của Trình Tiểu Tứ, Kim Tiểu Mãn ló đầu lên dò xét. Sau đó, bốn mắt nhìn nhau, bên này nghi hoặc thì bên kia giật mình, bên này giật mình thì bên kia lại nghi hoặc. Kim Tiểu Mãn đầu tiên là nghi hoặc vì sao lại không nghe thấy động tĩnh của Trình Tiểu Tứ, tiếp ngay sau đó liền giật mình vì biết được Trình Tiểu Tứ đã phát hiện ra cô. Trình Tu đầu tiên là giật mình vì bên trên quả thực có người, tiếp ngay sau đó liền nghi hoặc vì sao cô bé kia lại nói giúp mình.

“Nhìn cái giề? Sao không mau về nhà đi? Chờ Trương Thiết Trụ trở lại đánh huynh à?” Trình Tiểu Tứ này thật đần độn, còn không nhân cơ hội mà chạy đi, có chuyện gì cứ để sau rồi nói chứ.

“Muội là ai?” Trình Tu ngẩng đầu nhìn cô bé hung hăng trên đống rơm. Trẻ con trong thôn cậu biết không nhiều, cô bé này lại gọi cậu là Trình Tiểu Tứ, có phải biết cậu không nhỉ?

Kim Tiểu Mãn không trả lời mà chỉ trở mình nằm lại trên đống cỏ khô. Sở dĩ cô mở miệng vì không ưa Trương Thiết Trụ tác oai tác quái, bắt nạt Trình Tiểu Tứ thì giỏi gì? Có giỏi thì đi bắt nạt ba anh em còn lại của Trình gia ấy! Còn Trình Tiểu Tứ trước mặt cô chẳng quan tâm cho lắm.

Thấy cô bé trên đống cỏ khô không thèm trả lời lại, Trình Tu quay đầu nhìn xung quanh, thấy không có ai liền vòng ra sau đống cỏ. Sau khi suy nghĩ một lát, hai tay bấu vào cỏ khô bắt đầu leo lên phía trên.

Kim Tiểu Mãn cảm giác được cỏ khô dưới thân bắt đầu bị chênh vênh. Vốn là không muốn để ý đến Trình Tiểu Tứ nhưng đống cỏ khô cứ lung lay khiến cô cảm thấy rất khó chịu. Hai chân giơ lên thật cao sau đó hung dữ đạp bành bạch trên đống cỏ, Kim Tiểu Mãn gào lớn: “Trình Tiểu Tứ, huynh ra cút xa cho tôi!”

Đống cỏ khô đột nhiên rung lắc kèm theo tiếng la tức giận của cô bé đột nhiên vang lên khiến cho Trình Tu giật mình kinh sợ, hai tay buông ra té xuống đất.

Nghe một tiếng “Oạch” truyền tới, Kim Tiểu Mãn trở mình ngồi dậy, nửa quỳ trên đống cỏ khô nhìn xuống, quả nhiên là Trình Tiểu Tứ bị ngã. Bất đắc dĩ thở dài một hơi, Kim Tiểu Mãn tuột từ trên đống cỏ khô xuống đất: “Trình Tiểu Tứ, huynh có sao không?”

Nhìn cô bé đang ngồi chồm hổm bên cạnh nhìn mình, Trình Tu cắn răng lắc đầu: “Không có sao.”

Nhìn như thế mà không sao hả trời? Kim Tiểu Mãn liếc mắt khinh bỉ, sau đó đưa tay ra bắt lấy cánh tay của Trình Tu: “Để tôi đỡ huynh đứng lên.”

Đầu gối đau dữ dội, Trình Tu không từ chối sự giúp đỡ của cô bé nữa. Cô bé vừa đỡ mình tựa vào đống cỏ khô, Trình Tu liền ngượng ngùng cười: “Cám ơn.”

“Bớt nói nhảm đi! Bị đau chỗ nào hả?” Xoa bóp cánh tay nhỏ bé của Trình Tu, giọng của Kim Tiểu Mãn không chút nào hiền lành.

Bị cô bé nhìn thấu, sắc mặt của Trình Tu đỏ ửng lên, ngoan ngoãn chỉ vào chân phải của mình: “Đầu gối.”

Kim Tiểu Mãn “Ờ” một tiếng rồi vén ống quần của Trình Tu lên. Nhìn sơ qua đã thấy đầu gối của Trình Tu bị ứ máu bầm đen một vùng lớn. Không kiên nhẫn nhăn mày, Kim Tiểu Mãn dùng sức đè mạnh vào chỗ bầm kia. Kèm theo sau đó là tiếng kêu đầy đau đớn của Trình Tu, Kim Tiểu Mãn liếc mắt nói: “Không phải nói là không bị gì sao? Kêu la cái gì!”

Trình Tu mím chặt môi lại không kêu nữa mà chỉ nhìn cô bé làm chuyện xấu khiến cậu bị té.

Kim Tiểu Mãn không hiểu sao cảm thấy hơi chột da: “Nhìn cái gì? Tôi đâu có bắt huynh bò lên. Huynh bị ngã không thể trách tôi được.”

“Ừ.” Trình Tu lên tiếng, cúi đầu không nhìn nữa.

Có ý gì đây? Cô bắt nạt hắn sao? Vẻ mặt uất ức cuối đầu đó muốn cho ai xem thế hả? Cô sẽ không chột dạ đâu! Là tự cậu leo lên đống cỏ khô, là tự cậu không nắm chắc tay, là tự cậu té xuống… Quá đáng hơn nữa là cô an ủi mà Trình Tiểu tứ trước mặt này cứ yên lặng không mở miệng tỏ vẻ đáng thương, Kim Tiểu Mãn nhỏ giọng rủa một câu: “Phiền phức!”, sau đó leo lên lại đống cỏ khô.

Trình Tu không hề nhúc nhích. Cậu không trách cô bé. Nguyên nhân vốn là do cậu không nắm được mới bị ngã xuống. Chẳng qua cậu cảm thấy mình rất vô dụng. Ở nhà, ông nội bà nội vìệc gì cũng không cho cậu động vào, mà cậu cũng không muốn làm. Cả ngày phải ở trong nhà, vất vả lắm cậu mới có cơ hội được đi ra ngoài chơi một chút. Sau đó cậu gặp phải Trương Thiết Trụ mấy lần trước cậu cũng đã gặp vài lần, tiếp theo cậu lại được một cô gái nhỏ giúp đỡ. Thật ra cậu chỉ muốn leo lên đống cỏ để cảm ơn cô gái, ai ngờ cậu ngay cả một đống cỏ cũng không leo lên được. Mà cô bé này trông có vẻ còn nhỏ tuổi hơn cậu…

Thật phiền phức! Giống như tất cả đều là lỗi của cô vậy! Kim Tiểu Mãn vừa tức giận nhớ lại vừa nhanh chóng leo xuống ngồi trước mặt Trình Tu. Bóc vỏ trứng gà vứt lại trên đống cỏ khô, sau đó cẩn thận lăn nhẹ trên đầu gối của Trình Tu.

Bị hành động của cô bé làm chú ý, Trình Tu hơi ngây người mở miệng hỏi: “Muội không cảm thấy tôi rất phiền sao?” Ba người anh của cậu ở sau lưng chê bai cậu phiền phức, cha mẹ cũng luôn than phiền về cậu. Ngay cả cô, lúc nãy cũng nói cậu rất phiền.

“Phiền đến chết đi được.” Tay của Kim Tiểu Mãn đột nhiên hơi dùng sức khiến Trình Tu hít vào một hơi, “Nhưng không ghét.” So với phế nhân Trương Thiết Trụ, tiểu thần y Trình Tiểu Tứ tuyệt đối giống như đám mây vừa đẹp đẽ vừa tinh khiết trên bầu trời vậy. Nhớ tới Trình Tiểu Tứ sau khi lớn lên thường xuyên vì dân thôn chẩn bệnh không lấy tiền, giọng điệu của Kim Tiểu Mãn liền dịu xuống.

Trình Tu cảm thấy xúc động, mũi hơi xót, hết sức nhịn xuống nước mắt ẩm ướt đang chực trào ra, khẽ nói: “Cảm ơn.”

Kim Tiểu Mãn vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy hai mắt đỏ hồng của Trình Tu, cô lập tức hung dữ mắng: “Đồ đần độn, có gì đâu phải cảm ơn chứ?”

Gương mặt của cô bé tuy hung hăng như động tác tay vẫn rất mềm nhẹ, tâm của Trình Tu liền trở nên ấm áp. Không lên tiếng nữa, chỉ lẳng lặng nhìn trứng gà trắng đang được xoa từng vòng trên đầu gối của cậu. Trình Tu ngồi đếm số vòng, đau đớn trên đùi cũng dần dần biết mất theo từng vòng từng vòng trứng lăn.

Một lát sau, Kim Tiểu Mãn không còn khiên nhẫn được nữa, nàng mở to mắt nhìn chằm chằm vào Trình Tu: “Mệt chết đi được, huynh tự mình làm đi.”

“Ừ.” Trình Tu gật đầu nhận lấy trứng gà, trong lòng tiếp tục đếm tiếp số vòng lăn của trứng. Hắn sẽ mãi mãi ghi nhớ năm mươi bốn vòng lăn này trong lòng.

Vẫy vẫy hai tay cho đỡ mỏi, Kim Tiểu Mãn tựa người vào đống cỏ khô bên cạnh nhìn Trình Tu lăn trứng. Chỉ chốc lát Kim Tiểu Mãn đã thấy rất nhàm chán: “Trình Tiểu Tứ, huynh thật là đần. Trương Thiết Trụ nhỏ hơn huynh tới một tuổi, thế mà huynh lại bị nó hù dọa.”

“Huynh không bị nó hù đâu. Nó tìm huynh đòi bánh, huynh không mang. Nó muốn huynh về nhà lấy cho nó, huynh sẽ trở về xin bà nội. Bà nội cho thì huynh lấy cho nó. Bà nội không cho thì huynh sẽ không lấy cho nó.” Trình Tu nói ra suy nghĩ trong lòng. Nhưng bà nội thương yêu cậu như vậy nên nhất định bà sẽ cho cậu thôi.

Nghe Trình Tu trả lời xong Kim Tiểu Mãn cười “khì khì” không ngừng: “Chao ôi, Trình Tiểu Tứ, huynh giỏi thật. Nếu huynh mà nói hai câu cuối kia cho Trương Thiết Trụ nghe, đảm bảo nó sẽ tẩn huynh một trận ra trò đấy. Ha ha ha ha…. Buồn cười chết đi được…”

Trình Tu chu miệng: “Ta cũng đâu phải là ngu ngốc gì chứ.”

Phốc… Tiếng cười được nhìn xuống của Kim Tiểu Mãn lại tiếp tục vang lên, cô ôm bụng cười lăn lộn. Trình Tiểu Tứ ngu ngốc, quả là huynh rất ngu ngốc.

“Không được cười!” Trình Tu như thế mà cũng phát giận, Kim Tiểu Mãn không nhịn được cười không dứt.

“Được rồi, được rồi. Không cười nữa, không cười nữa.” Miệng của Kim Tiểu Mãn vừa khép phân nửa thì bắt gặp khuôn mặt nhỏ đỏ hồng của Trình Tu, lập tức lại bùng phát: “Ối mẹ ơi, không được rồi, huynh làm tôi mắc cười quá…ha hah ha ha….”

“Muội…Không thèm nghe muội nói nữa…” Nhìn nụ cười vui vẻ của cô bé, cơn giận của Trình Tu lập tức biết mất.

Hôm nay cô mới phát hiện được thì ra thôn Tiểu Hạnh vẫn còn người ngây thơ như vậy. Tiểu thần y Trình Tiểu Tứ sao? Tâm trạng u ám của Kim Tiểu Mãn đột nhiên không còn nữa, tinh thần trở nên tươi tỉnh hơn. Cô có chút đăm chiêu nhìn vết bầm trên đầu gối của Trình Tiểu Tứ: “Còn đau không?”

Thử cử động đùi phải, Trình Tu thật thà nói: “Đỡ hơn nhiều rồi.”

Kim Tiểu Mãn gật đầu. Những đứa trẻ ở nông thôn thường rất hay ngã, chỉ có mình Trình Tiểu Tứ quen được nâng niu nuông chìu mới ngã dọa người như vậy. Không suy nghĩ nhiều, Kim Tiểu Mãn đứng lên nhìn Trình Tu, nói: “Có muốn leo lên trên không? Tôi chỉ cho.”

Trình Tu ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tươi cười của cô bé, trong nhất thời hơi ngây người. Ánh nắng chiếu trên người cô bé hết sức chói mắt, rọi xuyên qua đáy mắt Trình Tu, khắc sâu vào trong lòng của cậu.

“Sợ à?” Thấy Trình Tu không nói lời nào, Kim Tiểu Mãn hỏi với vẻ đầy khiêu khích.

“Được rồi!” Trên đùi đã không còn đau nhức nên Trình Tu đứng dậy theo Tiểu Mãn.

“Trước tiên đưa trứng gà cho tôi đã.” Nhìn thấy trứng gà ở trong tay Trình Tu, Kim Tiểu Mãn đưa tay ra lấy.

“Sao vậy? Trứng gà này có ăn được đâu.” Vừa mới xoa trên đầu gối hắn xong, bị bẩn rồi.

“Huynh nghĩ rằng tôi giống huynh à? Đương nhiên là tôi biết không được ăn rồi.” Có điều, có một ít người vẫn không biết là không thể ăn được.

Làm như không nghe thấy câu trước, Trình Tu trả lại trứng gà: “Huynh sẽ trả lại cho muội cái trứng khác y như vậy.”

“Khỏi. Tôi muốn nó nở ra con kia.” Không chừng lớn lên còn có thể sinh ra một con gà con khác nữa ấy chứ.

“Được.” Lúc này, Trình Tu chỉ muốn về nhà xin bà nội một quả trứng gà khác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.