Á Nô

Chương 229: Chương 229: Ta không tốt lắm




Edit: Tiểu Vũ - Beta: Vĩnh Nhi

Quân Huyền Kiêu cúi đầu xuống, sau đó thuận thế nằm luôn, coi đùi Thẩm Ngọc thành gối mềm.

"Chà... mềm mại thoải mái quá."

Quân Huyền Kiêu híp mắt lại, vươn vai, sảng khoái thở dài một hơi.

"Nếu ngươi mệt rồi thì lên giường nghỉ ngơi đi, đè lên chân ta mỏi."

Thẩm Ngọc không thoải mái, dịch dịch chân.

"Đừng cử động... để ta dựa một chút."

Ngữ khí giống như một đứa trẻ muốn được cưng chiều, khiến toàn thân Thẩm Ngọc sởn gai ốc, bị một đống lớn như vậy... khụ, một người lớn như này làm nũng, Thẩm Ngọc thực sự nghẹn họng nhìn trân trối, nhưng mà chân cũng không cử động nữa, cứ để hắn gối như thế nghỉ một chút, mới được một lúc, đã có tiếng hít thở đều đều của Quân Huyền Kiêu truyền tới.

Thẩm Ngọc không còn gì để nói, có lẽ hắn thực sự mệt rồi, dọc đường hồi kinh đều ngày đêm chiếu cố Thẩm Ngọc bị bệnh, sau khi hồi kinh lại không ngừng xử lý tấu chương.

Nếu không phải đang ở trước mặt người mình yên tâm nhất, làm sao có thể nói ngủ là ngủ?

Bị đè không cách nào nhúc nhích, Thẩm Ngọc không có chuyện gì để làm, liền cúi đầu ngắm nhìn gương mặt ngủ say của Quân Huyền Kiêu.

Mày kiếm giống như tô qua mực tản ra khí khái anh hùng, phía bên dưới Thẩm Ngọc lại chưa từng phát hiện, lông mi dày đậm như vậy, tuy không dài nhỏ như của Thẩm Ngọc, nhưng hơi cong lên, tướng mạo có một hai phần giống người Tây Vực, sống mũi cao thẳng, đôi môi khép hờ, lộ vẻ hơi mỏng.

Hồng Liên từng nói, người môi mỏng nhất định bạc tình, loại nam nhân này không thể chấp nhận được.

Thẩm Ngọc suy nghĩ hồi lâu, độ dày của môi Quân Huyền Kiêu vừa đẹp, theo cách nói của Hồng Liên, phải là một nam nhân bình thường mới đúng, nhưng hắn lại là một người cực kỳ cực đoan, hoặc là bạc bẽo vô tình hơn cả lang sói, hoặc là dịu dàng thành một hồ nước xuân.

Có thể thấy Hồng Liên khoe khoang duyệt qua vô số nam nhân, cũng không nhất định chính xác.

Rời khỏi khuôn mặt của Quân Huyền Kiêu, Thẩm Ngọc nhàm chán cầm quyển tấu chương lật xem, trên tấu sớ có tả hữu tướng quản lý triều chính thay mặt phê chuẩn, gần đây Thẩm Ngọc không tìm được điển tịch để đọc, xem tấu chương cũng dần dần say mê...

Khoảng chừng hai canh giờ sau, Quân Huyền Kiêu mở mắt ra, liền nhìn thấy Thẩm Ngọc xem đến mê mẩn, nghe tiếng lật xem nhẹ nhàng của y, muốn gối lên chân y thêm một lúc.

"Ngươi đừng giả bộ ngủ nữa."

Thẩm Ngọc nói một câu vạch trần tâm tư nhỏ của hắn.

"Sao ngươi biết ta đã tỉnh?" Quân Huyền Kiêu chán nản nói.

Thẩm Ngọc cúi đầu cười bí hiểm, trong lòng lại đang nghĩ, vậy mà y có thể phán đoán Quân Huyền Kiêu ngủ thật hay ngủ giả thông qua tiếng hít thở của hắn, giữa bọn họ đã quen thuộc đến mức độ này rồi sao?

Phu thê nương tựa lẫn nhau cũng chỉ có như vậy.

Trước kia Thẩm Ngọc không làm được, bây giờ, e rằng chỉ cần nghe tiếng bước chân của Quân Huyền Kiêu, thì sẽ biết đó là hắn. Nếu hiện tại hắn còn giở trò lừa bịp ngụy trang gì đấy, chắc chắn Thẩm Ngọc sẽ không thể không nhận ra bóng lưng của hắn.

"Nếu đã tỉnh, thì mau ngồi dậy đi."

Thẩm Ngọc nhịn hai canh giờ rồi, ban đầu chân trái đau mỏi không thôi, bây giờ đã mất đi cảm giác.

Quân Huyền Kiêu quan tâm khẳng định y bị đè đến khó chịu, mặc dù trong lòng còn muốn nằm thêm một lúc, cuối cùng vẫn ngồi dậy buông tha cho y.

"A —— "

Thẩm Ngọc vừa mới cử động một chút, liền bị đau nhức châm chích kịch liệt đến kêu thành tiếng, bắp chân bị mất cảm giác trong nháy mắt giống như điện giật, Thẩm Ngọc đau đến nhe răng há miệng.

Quân Huyền Kiêu nhìn y ôm chân nhưng không thể động đậy, biết y bị mình gối đến tê liệt, ngồi xổm xuống tháo vớ ra, dùng tay cầm chân ngọc của y.

"Đừng... đừng động, đừng đụng vào ta."

Thẩm Ngọc hít một hơi, cắn răng đánh hắn.

"Ta giúp ngươi khai thông kinh mạch, khí huyết lưu thông thì sẽ khỏi, không sao đâu, ngươi nhịn một chút."

Quân Huyền Kiêu vừa mới chạm vào đầu ngón chân của Thẩm Ngọc, Thẩm Ngọc đã đau đến mức đánh hắn, miệng kêu ầm ĩ, Quân Huyền mặc kệ y khua tay loạn xạ, giúp y xoa nắn ngón chân.

"Ngươi đừng đụng ta!" Để ta nghỉ chút đã... tự nó sẽ hết, ngươi đừng động!"

Thẩm Ngọc bị đau nóng tính rồi, lại đánh một cái lên lưng hắn, Quân Huyền Kiêu nhìn dáng vẻ chật vật tức cười của y không nhịn được bật cười.

"Ngươi còn mặt mũi để cười? Còn không phải đều tại ngươi, ui từ từ——"

Thẩm Ngọc đang oán trách, đột nhiên Quân Huyền Kiêu động một cái, nhấc chân Thẩm Ngọc lên vai.

"A!! Từ từ" Thẩm Ngọc kêu thảm một tiếng, "Ngươi, ngươi muốn giết ta à?!"

"Cử động từ chậm đến nhanh."

Thẩm Ngọc đau đến hai mắt tối sầm, chỉ thấy dáng vẻ buồn cười lại không dám cười của Quân Huyền Kiêu, càng muốn đánh hắn.

Có điều hành động này của Quân Huyền Kiêu đúng là có hiệu quả, cử động chân một chút, huyết mạch lưu thông rồi, Thẩm Ngọc cũng đã bình phục, mồ hôi đầm đìa bình tĩnh lại, mới chú ý tới Quân Huyền Kiêu đang quỳ dưới thân y, một vai đỡ một chân y, bộ vị dưới eo dán sát giữa bắp đùi Thẩm Ngọc, tư thế ái muội, bầu không khí dâm mị.

"Ta khỏe rồi, ngươi tránh ra."

Quân Huyền Kiêu không động đậy, khó xử nói: "Ta thì không tốt lắm..."

Thẩm Ngọc sửng sốt một chút, bắp đùi đã bị thứ gì đó vừa to vừa cứng chống đỡ, xúc cảm nóng bỏng, khiến Thẩm Ngọc càng xấu hổ là, vậy mà nó còn hơi động, vừa vặn quét qua khe mông Thẩm Ngọc, giống như vô tình trêu chọc chỗ sâu kín, lại giống như cố tình làm bậy, khiêu khích diễu võ dương oai....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.